Liên Thành cảm thấy một trận hít thở không thông.
Bốn năm trước, khi Lương Văn Phỉ trở về Lương gia, Lương Triều Túc cũng nhanh chóng trở về, rồi sau đó không lâu, hắn vì Lương Văn Phỉ mà xông vào phòng cô, chặt đứt mọi hy vọng của cô.
Bắt đầu từ ngày đó, ban ngày cô là người ngoài không được yêu thích, ban đêm thì trở thành món đồ chơi trong tay hắn.
Đương nhiên không phải là em gái.
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Một lát sau, mẹ Lương nói lảng sang chuyện khác: "Hôn sự của Phỉ Phỉ và Lê Xuyên đã được bàn bạc, ba tháng tới sẽ phải bận rộn chuẩn bị nên kiểm tra sức khỏe gia đình của năm nay sẽ được dời lên tuần này, các con chuẩn bị đi."
Liên Thành sững sờ, cô cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống tới chân, lạnh đến thấu xương.
Kiểm tra sức khỏe hằng năm của Lương gia luôn được sắp xếp vào cuối năm.
Cô vốn tính toán còn có thời gian hai tháng, đủ để cô xử lý "quả bom" trong bụng, bây giờ đột nhiên chỉ còn một tuần?
Lương Văn Phỉ ngay lập tức nhận ra Liên Thành không đúng.
"Cô sợ sao? Sợ cái gì? Sợ tôi kết hôn với Lê Xuyên?"
Trong lòng Liên Thành càng loạn hơn.
Lê Xuyên, Thẩm Lê Xuyên.
Người này trước đây chính là vì hôn phu của Liên Thành.
Lương Văn Phỉ đối với Thẩm Lê Xuyên nhất kiến chung tình, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Lương Triều Túc, biến anh trở thành hôn phu của cô ta.
Vì nguyên nhân này, Thẩm Lê Xuyên chính là một quả mìn, chỉ cần Liên Thành chạm vào là sẽ nổ tung.
Quả nhiên, ngay khi Lương Văn Phỉ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Trong đó, ánh mắt của Lương Triều Túc là ác độc nhất.
Bốn mắt chạm vào nhau, như dao cắt.
Lương Triều Túc ghét nhất là chuyện cô không cam lòng, tiếp tục tranh giành Thẩm Lê Xuyên với em gái của hắn.
Liên Thành cố gắng giữ vững nụ cười: "Chị nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là sợ bác sĩ lại chẩn đoán tôi bị vô sinh, với cả nội soi đau đến không chịu nổi."
Cô bị tắc vòi trứng bẩm sinh, tử ©υиɠ cũng có vấn đề. Hằng năm sau khi có kết quả kiểm tra, Lương Triều Túc đều sẽ bắt cô làm các cuộc tiểu phẫu nội soi.
Liên Thành nghĩ đến trần nhà, ánh đèn trong phòng mổ, ống dẫn lạnh lẽo tiến vào cơ thể, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Cô nhịn không được nhìn Lương Văn Phỉ: “Anh ấy là vị hôn phu của chị bốn năm, còn tôi chỉ có hai năm rưỡi, có câu lâu ngày sinh tình, chị cần gì phải sợ?”
Sắc mặt Lương Văn Phỉ khó coi.
Đính hôn đúng là chỉ có hai năm, nhưng ai mà không biết Liên Thành và Thẩm Lê Xuyên chính là thanh mai trúc mã.
“Anh cả…..” Lương Văn Phỉ ỷ vào mình có chỗ dựa.
“Mau xin lỗi.” Giọng nói của Lương Triều Túc lạnh lẽo như băng, lạnh lùng cảnh cáo: “Trước khi Phỉ Phỉ kết hôn, cô không được phép gặp Thẩm Lê Xuyên.”
“......”
Cô thực sự con mẹ nó cạn lời, không còn từ nào để diễn tả.
Bốn năm này, có ngày nào là cho phép cô gặp.
Sau đó, ánh mắt cô lướt qua, nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Lương không vui, cha Lương nôn nóng không kiên nhẫn.
Cô cúi đầu cười khổ: “Xin lỗi.”
Một buổi sum họp gia đình lại tan rã trong không vui.
……….
Sau khi rửa mặt xong, Liên Thành mở cửa phòng tắm.
Cạnh giường có nhiều thêm một đôi dép nam màu trắng gạo đơn giản.
Cô lập tức cứng đờ, bất động đứng tại chỗ.
Lương Triều Túc dựa vào đầu giường, giọng điệu mang theo ý ám chỉ: “Nhớ mãi không quên, không cam lòng?”
Liên Thành hiểu rõ chuyện lúc nãy ở dưới lầu, nếu cô không giải thích rõ ràng thì chuyện này vẫn còn chưa tính xong.
“Không đến mức như vậy.”
Lương Triều Túc cười lạnh, bước vài bước tới gần, nắm chặt sau gáy cô, sức lực mạnh bạo.
“Biết tại sao tôi trở về sớm, lại còn không tặng quà cho em không?”
Khi Lương Triều Túc tức giận sẽ có loại áp lực như sấm, uy hϊếp vạn quân.
Rõ ràng giọng nói của hắn không lớn, khuôn mặt cũng không dữ tợn, nhưng sự tức giận, lạnh lẽo từ trong ánh mắt có thể khiến người ta tê liệt.
Liên Thành theo bản năng bắt đầu run rẩy, cắn chặt răng: “Bởi vì anh không nhận tôi là em gái của anh.”
Tay của Lương Triều Túc sờ dọc theo sau gáy, sờ đến mặt cô: “Còn muốn che giấu? Gần đây em làm cái gì?”
Con ngươi của Liên Thành co lại.
Mấy ngày gần đây cô chỉ làm duy nhất một việc, đó là phát hiện bản thân hình như có thai, lên mạng mua que thử, sau khi xác nhận thì tiêu hủy bằng chứng.
Chẳng lẽ……..
Hắn phát hiện rồi sao?