Trên bồn rửa tay, que thử thai hiện lên kết quả. Hai vạch đỏ tươi.
Liên Thành đưa tay xoa mặt, trong mắt đầy tơ máu, đầu óc choáng váng, sự sợ hãi không thể diễn tả bằng lời, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:
Đây là cấm kỵ.
Tuyệt đối không được để lộ ra.
Khi cô đang hít thở không thông, trong sân truyền đến tiếng động cơ, dưới lầu lập tức trở nên náo nhiệt, có tiếng bước chân vội vã đi đến cửa phòng cô, bảo mẫu Vương gọi cô: "Liên Thành, đại thiếu gia đã đi công tác về rồi."
Tay của Liên Thành run lên, chỉ cảm thấy bất ngờ, dự án ở Tây Nam rất khẩn cấp, Lương Triều Túc sao lại trở về sớm như vậy?
Không đợi cô suy nghĩ, dì Vương đứng ngoài cửa lại thúc dục.
Liên Thành chỉ đành nghẹn ngào trả lời, "Ra ngay."
Cô nhanh chóng kéo gương bồn rửa tay ra, trong ngăn thứ hai của tủ gỗ âm tường có một cái bật lửa và một hộp thuốc lá của Lương Triều Túc từ rất lâu trước đây.
Cô cầm bật lửa, đốt cháy toàn bộ chứng cứ, sau đồ mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch tro tàn trong các khe hở.
Liên Thành không phải là cẩn thận quá mức.
Lương Triều Túc từng là quân nhân, có sự cảnh giác và nhạy bén mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Liên Thành cảm thấy đôi mắt kia của hắn như thể có thể nhìn thấu tất cả, nhìn thấu lòng người.
Ngoài cửa, dì Vương lần thứ ba thúc giục: "Liên Thành, phu nhân gọi tiểu thư, đại thiếu gia có mang quà về."
"Ra ngay."
Liên Thành mở cửa xuống lầu.
Trong phòng khách rộng lớn ba tầng đèn đuốc sáng trưng. Người đầu tiên Liên Thành nhìn thấy là mẹ của cô .
Vị phu nhân năm mươi tuổi, làn da trắng nõn mịn màng, ăn mặc dịu dàng, so với các phu nhân hào môn tao nhã quý phái nhiều hơn một phần từ ái.
Bà sủng nịch nhìn con gái ruột Lương Văn Phỉ đang thưởng thức ngọc trai trong tay, ánh mắt dịu dàng như có thể vắt ra nước.
Trong lòng Liên Thành đau nhói, không dám bước thêm dù chỉ một bước.
Trước năm 18 tuổi, cô cũng từng là hòn ngọc quý được mẹ Lương nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng khi Lương Văn Phỉ mang theo kết quả xét nghiệm ADN trở về, tất cả mọi thứ đã thay đổi long trời lỡ đất.
Lương Văn Phỉ mới là đại tiểu thư chân chính của Lương gia.
Mà cô, chỉ là một đứa trẻ bị ôm nhầm, bởi vì mẹ Lương nhân từ mà được giữ lại.
"Diên Thành nổi tiếng về ngọc, của mẹ là vòng tay ngọc bích, của Phỉ Phỉ là một đôi bông tai, vậy còn của cha con đâu?”
Cha Lương ngồi trên sofa bên cạnh xua tay, "Người cũng đã lớn mấy chục tuổi rồi, không cần để ý đến những thứ này."
Người đàn ông đứng đối diện cười khẽ, lấy hộp quà ra.
Từ góc nhìn của Liên Thành, chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, thuộc loại trưởng thành quý phái, vai rộng chân dài, mặc một bộ vest tối màu, phong thái hơn người, khí chất điềm tĩnh.
Nhìn thoáng qua có vẻ chững chạc nghiêm túc, còn có một loại cảm giác cấm dục, lạnh lùng xa cách,.
Nhưng Liên Thành đã tự mình lĩnh ngộ, Lương Triều Túc chính là một con sói đội lốt văn nhã.
Bên trong là một linh hồn nham hiểm, điên cuồng và tàn bạo.
Cha Lương ho nhẹ, mở hộp quà ra.
Hai mẹ con ngồi trên sofa đột nhiên cười phá lên, ăn ý đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Vì Lương Triều Túc đứng chắn nên Liên Thành không nhìn thấy rõ là quà gì, chỉ thấy cha Lương giả vờ tức giận, rồi không nhịn được cười ra tiếng.
Dưới ánh đèn nhu hòa, cảnh tượng ấm áp hạnh phúc.
Liên Thành cầm lòng không đậu đi qua, đứng bên cạnh sofa của mẹ Lương, "Cha, mẹ, chị Văn Phỉ, anh cả."
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Lương Văn Phỉ dựa vào lòng mẹ Lương, liếc mắt nhìn cô, "Sao cô lại xuống muộn như vậy? Anh cả vừa đi công tác về rất mệt mỏi, lại còn tốt bụng mang quà về, cô không biết xấu hổ hay sao mà còn để anh cả phải chờ cô?"
Liên Thành nhìn Lương Triều Túc, tổ tiên Lương gia có dòng máu con lai, điều này được thể hiện rõ rệt trên người hắn, khuôn mặt góc cạnh, xương mày cao, hốc mắt sâu, mũi thẳng tắp.
Dưới ánh đèn chiếu rọi làm cho bóng tối quanh hốc mắt trở nên đậm hơn, càng làm nổi bật ánh mắt sắc lạnh, xuyên thấu lòng người.
Sau lưng Liên Thành ứa ra mồ hôi lạnh, cô cúi đầu né tránh, "Xin lỗi."
Trong lòng Lương Văn Phỉ vui sướиɠ.
Liên Thành là người miệng lưỡi sắc sảo, khi chỉ có một mình cô(LVP) chưa từng là đối thủ của cô ta(LT), nhưng khi anh cả trở về thì lại khác, anh cả luôn đứng về phía cô, ngoài ra còn cực kỳ chán ghét Liên Thành.
Lương Văn Phỉ nghiêng đầu về phía Lương Triều Túc, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Liên Thành, không có ý tốt hỏi: "Anh cả, quà của Liên Thành là gì vậy?"
Lương Triều Túc cười lạnh, giọng nói từ tính êm dịu, nhưng giọng điệu lại không quá quan tâm: "Cô ấy không có quà."
Lương Văn Phỉ lập tức vui vẻ ra mặt, mẹ Lương mở miệng định nói gì đó, nhưng bị cô ta kéo lại.
Phòng khách yên lặng vài giây, cha Lương mới lên tiếng: "Sao lại không có quà?"
Lương Triều Túc bình thản, nhẹ nhàng nói, "Cô ấy không phải là em gái tôi."