Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 14: Thằng Ngu Với Kẻ Xuẩn, Nhưng Thật Ra Lại Rất Xứng Đôi

Hạ Sơ Hơi đột nhiên đứng lên, toàn bộ sự giận dữ trong nháy mắt bùng lên.

Cô ta nhanh chóng bước vào phòng bệnh.

“Khương Tảo! Chị……”

Ai ngờ Khương Tảo như đã dự đoán được hành động của cô ta, trước một bước đã đi đến cửa.

Bang!

Một cái tát khiến Hạ Sơ Hơi không thể nói thêm lời nào.

Sau đó, Khương Tảo đẩy Hạ Sơ Hơi trở lại bên ngoài phòng khách, thấp giọng cảnh cáo cô ta: “Nếu con đánh thức A Từ, mợ sẽ gọi điện thoại cho mẹ chồng con ngay bây giờ.”

Hạ Sơ Hơi oán hận mà trừng mắt nhìn Khương Tảo, nhưng cũng vì sợ Phó Ngân Hà nên cô ta theo bản năng hạ thấp giọng.

“Khương Tảo, chị đừng có mà đắc ý. Chị nghĩ mình có thể dựa vào cái thằng ngu đó được bao lâu? Phó gia chẳng qua là đang lợi dụng chị thôi...”

Bang!

Lại một cái tát nữa vang lên.

Về việc đánh Hạ Sơ Hơi, Khương Tảo từ trước đến nay chưa bao giờ chần chừ.

Cô lắc lắc tay, làm bộ dáng chuẩn bị tiếp tục đánh, “Cháu thử gọi anh ấy là thằng ngu một lần nữa xem.”

Hiện tại, cả hai bên má Hạ Sơ Hơi đều nóng rát.

Phó Nghiên Từ đứng ngay bên cạnh tận mắt chứng kiến vợ mới cưới của mình tỏ ra bưu hãn.

Anh lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Anh lại phát hiện thêm một mặt mới của Khương Tảo.

Hạ Sơ Hơi cứ như vậy bị Khương Tảo sai sử cả buổi tối.

Mỗi lần cô ta vừa nằm xuống định ngủ, Khương Tảo lại đánh thức cô ta.

Lúc thì Phó Nghiên Từ khát, sai cô ta đi đổ nước.

Lúc thì Phó Nghiên Từ lạnh, sai cô ta đi tìm chăn.

Lúc thì Khương Tảo đói bụng, sai cô ta đi mua đồ ăn.

Mỗi lần Hạ Sơ Hơi không chịu nổi muốn nổi giận, Khương Tảo lại lấy điện thoại ra, làm động tác sẽ gọi cho Phó Ngân Hà.

Hạ Sơ Hơi không thể không nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng nhẫn nhịn tới khi trời sáng.

“Bà xã, chào buổi sáng!” Phó Nghiên Từ vừa tỉnh dậy lập tức ôm lấy Khương Tảo.

Mới vừa giúp bọn họ mua bữa sáng về, Hạ Sơ Hơi thấy một màn này, không nhịn được bĩu môi, trong mắt đầy sự châm chọc.

Thằng ngu với kẻ xuẩn, nhưng thật ra lại rất xứng đôi.

Chờ đến ngày cô ta đạp Phó gia xuống dưới chân, cô sẽ làm hai người này quỳ gối xuống trước mặt mình mà liếʍ đế giày!

“Bà xã ơi, cô ta trông đáng sợ quá, có phải là yêu quái muốn bắt sư phụ đi không?” Phó Nghiên Từ chỉ vào Hạ Sơ Hơi, đồng thời trốn ra sau lưng Khương Tảo.

Khương Tảo quay đầu lại, vừa lúc thấy được Hạ Sơ Hơi chưa kịp thu hồi biểu cảm dữ tợn.

Khương Tảo phản ứng ngay lập tức che mắt Phó Nghiên Từ lại, “Hạ Sơ Hơi, xem ra trí nhớ của cháu kém quá, có muốn nhớ lại hai cái tát tối qua không?”

Hạ Sơ Hơi hiện tại cực kỳ hận Khương Tảo, không nhịn được mà buột miệng nói: “Khương Tảo, chị đối xử với em như vậy, không sợ mẹ chị ở Hạ gia sống không yên ổn sao?”

Đây là câu Hạ Sơ Hơi thường dùng để uy hϊếp Khương Tảo.

Đời trước Khương Tảo chính vì vậy mà chịu đựng Hạ Sơ Hơi lâu đến vậy.

Nhưng đời này, cô đã nghĩ thông suốt, có lẽ duyên mẹ con từ đời trước đã kết thúc, đời này, cô chỉ sống vì chính bản thân mình.

Khương Tảo cười khẽ: “Vậy chúng ta xem ba cô có đồng ý không, nếu cô có thể chia rẽ họ, thì lúc nhỏ khi khóc lóc, làm loạn đòi chết đã làm được, đâu cần phải chờ tới bây giờ?”

Khương Tảo hiểu rõ về Lam Di, bản lĩnh khác không có nhưng rất giỏi trong việc nắm giữ trái tim đàn ông, Hạ Vân Thiên tuy không đến mức mê muội vì tình, nhưng cũng tuyệt đối không rời bỏ Lam Di.

Hạ Sơ Hơi cuối cùng tức giận bỏ đi, Phó Nghiên Từ vì thế mà vui vẻ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

8 giờ, bác sĩ đi làm, lại kiểm tra cho Phó Nghiên Từ, xác nhận không có vấn đề gì, Khương Tảo liền dẫn anh xuất viện.

Bọn họ về nhà, rửa mặt chải đầu một chút, thay đổi quần áo, sau đó lại đến công ty Phó Thị.

Trong lúc Khương Tảo cùng đội ngũ dự án họp, Phó Nghiên Từ ngồi bên cạnh chơi đĩa bay trí năng.

Anh rất ngoan, biết Khương Tảo đang bận việc nên không quấy rầy.

Ngược lại, chiếc đĩa bay trên không trung không ngừng bay quanh, vô tình tạo áp lực tâm lý cho đội ngũ dự án.

Ảnh hưởng của Phó Tam Gia rất mạnh, dù hiện tại trí lực như trẻ con, nhưng mọi người vẫn rất sợ hãi.

Điều này vừa lúc lại thuận tiện cho Khương Tảo, cô có thể thuận lợi trình bày nội dung kế hoạch.

“Tốt, bây giờ mọi người có thể thoải mái thảo luận, mọi người cảm thấy cái dự án này như thế nào?” Khương Tảo quay đầu nhìn Phó Nghiên Từ vẫn đang chơi, sau đó ngồi dựa lưng vào ghế, chờ mọi người lên tiếng.

Đĩa bay vẫn bay lượn trên không, mọi người không nhịn được nhớ lại bộ dáng Phó Nghiên Từ từng mở họp, cổ họng không nhịn được nuốt nưóc miếng, không ai dám mở lời trước.

Không khí nhất thời căng thẳng.

Giám đốc hạng mục - Triệu Thác nhìn kỹ tài liệu trong tay, kết hợp với lời giải thích vừa rồi của Khương Tảo, ông ta dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc này.

Không có cách nào khác a, ai bảo Khương Tảo luôn nhìn chằm chằm vào ông ta như vậy.

“Hừm, nói thật, dự án này thực sự rất hấp dẫn người ta, sản phẩm trí tuệ nhân tạo đang dần trở thành một xu hướng, trong tương lai mọi người cũng sẽ càng ngày càng ỷ lại vào công nghệ này, nhưng viện nghiên cứu Mor này mới thành lập không bao lâu, người phụ trách lại là người trẻ tuổi mới tốt nghiệp vài năm, trong ngành không có danh tiếng gì, cho nên tôi còn nghi ngờ về sản phẩm tiếp theo của họ, ít nhất là trước khi thấy thành phẩm, tôi không dám đảm bảo dự án này đáng đầu tư.”

Triệu Thác nói đúng trọng tâm, các nhân viên dự án bên cạnh cũng sôi nổi gật đầu phụ họa.

Khương Tảo chỉ vào chiếc đĩa bay trên đỉnh đầu họ: “Đây chính là sản phẩm của viện nghiên cứu Mor, A Từ còn mang theo vài cái, nếu tò mò có thể lấy ra nghiên cứu một chút.”

Phó Nghiên Từ nghe lời, ngay lập tức mang thêm vài chiếc đĩa bay dư thừa đến, đặt lên trên bàn họp.

“Ông có dám thử không?” Anh nghiêm túc hỏi giám đốc dự án Triệu Thác.

Điều này khiến Triệu Thác không nhịn được nhớ lại những ngày đã từng bị Phó Nghiên Từ giáo huấn tại cuộc họp, theo bản năng nói: “Vâng chủ tịch, để tôi thử xem ạ.”

Nhưng ở tuổi hơn bốn mươi, ông rất ít khi tiếp xúc với các sản phẩm trí tuệ nhân tạo công nghệ cao, cầm bản hướng dẫn sử dụng nửa ngày cũng không thể hiểu nổi cách thao tác.

“Ông thật ngốc.”

Phó Nghiên Từ bày ra bộ dáng ghét bỏ, bắt đầu dạy ông ta cách thao tác như thế nào.

Được tổng tài đích thân chỉ đạo, điều này đối với giám đốc dự án vẫn là lần đầu tiên, theo bản năng lấy ra 200% lực chú ý để nghe.

Rất nhanh, ông đã bước đầu nắm bắt cách chơi đĩa bay và hiểu được sự kỳ diệu của nó.

Phó Nghiên Từ bắt đầu dạy những người khác.

“Thấy chưa? Là như thế này.”

“Oa, anh còn kém hơn cả chú kia.”

“Đúng vậy, chính là như vậy, chúng ta cùng nhau thi đấu đi.”

Khương Tảo không nhịn được cười khẽ.

Cô cuối cùng hiểu được tại sao đứa nhỏ này lại nhiệt tình dạy mọi người như vậy, hóa ra là do chính mình muốn chơi, muốn nhiều người cùng chơi với anh.

Trong phòng họp, đĩa bay bay loạn xạ, cùng với tiếng hưng phấn của Phó Nghiên Từ.

“Yeah! Tôi lại thắng rồi!”

“Chú à, ông thật ngốc.”

“Chị ơi, chị chơi còn tốt hơn chú, chơi với em đi.”

Những người đứng ở bên ngoài phòng họp đều ngây người.

Tình huống gì thế này?

Tại sao trong phòng hop lại náo nhiệt như vậy?

Đợi Phó Nghiên Từ chơi đủ rồi, Khương Tảo mới tiếp tục cuộc họp, “Tôi có thể lấy được sản phẩm trí tuệ nhân tạo sơ bộ của viện nghiên cứu Mor, đến lúc đó mọi người phân tích một chút rồi quyết định có nên đầu tư vào dự án này không, thế nào?”

Trải nghiệm xong đĩa bay trí tuệ nhân tao cao cấp, mọi người không thể phản bác được, đều đồng loạt sôi nổi gật đầu tán thành đề nghị của Khương Tảo.

Ngay khi Khương Tảo cử giám đốc hạng mục dẫn đội ngũ đến viện nghiên cứu Mor lấy hàng mẫu robot, bọn họ nhanh chóng mang về một tin tức bất ngờ.