Mày Chọc Thiên Kim Giả Làm Gì? Cô Ấy Có Hào Môn Sủng Đấy!

Chương 13: Bà Xã, Ngủ Thôi!

Khương Tảo tắm xong, quay lại mép giường thì phát hiện Phó Nghiên Từ đang ngủ say cư nhiên bị chảy máu mũi.

Đây không phải là việc nhỏ nhỉ.

Rốt cuộc xảy ra khi Phó Nghiên Từ mới xuất viện không lâu.

Vào nửa đêm, xe cứu thương đã chạy đến Phó gia để đưa Phó Nghiên Từ tới bệnh viện.

Khương Tảo đỡ Phó lão phu nhân theo sát vào phòng cấp cứu, tình huống này nhanh chóng bị các paparazzi chụp lại, rồi nhanh chóng phát tán lên trên mạng với các tiêu đề:

- #Phó Tam Gia Tái Phát Thương Tật, Khẩn Cấp Đưa Đi Cấp Cứu#

- #Phó Thị Liệu Có Thể Tiếp Tục Huy Hoàng Khi Không Còn Người Kế Nghiệp?#

- #Khương Tảo Và Phó Lão Phu Nhân Quan Hệ Mẹ Chồng Nàng Dâu Có Vẻ Hòa Hợp#

- #Phó Ngân Hà Và Giang Tân Phong Khẩn Cấp Chạy Đến Bệnh Viện, Vợ Mới Cưới Là Thiên Kim Hạ Gia Chưa Lộ Diện#

Tại Hạ gia, Lam Di đang xem các video ngắn trên iPad, vội vã gọi chồng:

“Chồng ơi, anh mau đến xem.”

Bà ta vội vã chạy đến thư phòng

Một lát sau, Hạ Vân Thiên lập tức đi ra khỏi thư phòng và gõ cửa phòng Hạ Sơ Hơi.

“Hơi Hơi, Phó Nghiên Từ bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, Tân Phong và mẹ chồng con đều đã đi rồi, con mau thay đồ nhanh chóng đến bệnh viện đi.”

Hạ Sơ Hơi đã thay áo ngủ và đang đắp mặt nạ, bĩu môi không muốn đi chút nào.

“Từ khi thằng ngu đó gọi điện thoại cho Tân Phong, Tân Phong cũng chẳng thèm nghe máy của con, cũng không nói sẽ tới đón con. Chẳng lẽ bây giờ phải để con chủ động đến lấy lòng sao?”

Lam Di nhẹ nhàng dùng thânh âm trầm ấm khuyên: “Tân Phong chỉ đang tức giận thôi, đàn ông mà, đều phải thể hiện chút mặt mũi. Nếu con chủ động cho con rể một bậc thang thì giống như cho hắn một cái thang để xuống, chuyện này sẽ dễ dàng qua đi hơn.”

Hạ Sơ Hơi chỉ có thể khi có Khương Tảo mới sẵn sàng diễn trò mẹ con hòa thuận cùng Lam Di. Lúc này không có người ngoài, cô ta không thèm phản ứng lại Lam Di.

“Tốt nhất là cái thằng ngu kia chết đi cho rồi, tôi xem Khương Tảo còn có thể dựa vào Phó gia mà tác oai tác oái nữa không?”

Lam Di ở một bên lộ ra biểu tình xấu hổ.

Hạ Vân Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hạ Sơ Hơi, “Mặc kệ Phó Nghiên Từ sống hay chết, con đều phải đến, đừng quên hiện tại con chính là thiếu phu nhân của Giang gia, Phó gia là thân thích của con. Nếu lúc này con không xuất hiện, chẳng phải là mang tai tiếng nói cho người khác rằng vợ chồng con không hòa thuận sao?”

Hạ Sơ Hơi vẫn là rất thích Giang Tân Phong, hơn nữa Giang gia tương lai sẽ phát triển mạnh mẽ, đến lúc đó, vợ của nhà giàu số một chắc chắn là cô ta.

“Được, con sẽ thay quần áo qua đó ngay.”

Hạ Sơ Hơi đóng cửa lại, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Lam Di một cái.

Tình huống như vậy ở Hạ gia là chuyện rất bình thường, đến mức người hầu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Tại bệnh viện, Phó Nghiên Từ đã tỉnh, viện trưởng tự mình kiểm tra cho anh.

“Sở viện trưởng, tại sao Nghiên Từ lại bị chảy máu mũi? Có phải là do tai nạn xe cộ còn để lại di chứng không phát hiện ra không?” Phó lão phu nhân lo lắng hỏi.

Sở viện trưởng đã ngoài 50 tuổi, là người quen của Phó gia, ông đã cho các bác sĩ và hộ sĩ đi ra ngoài, sau đó mới nhìn về phía giường bệnh của Phó Nghiên Từ.

“Phó tam gia tuy rằng hiện tại tâm trí như một đứa trẻ, nhưng cơ thể vẫn là của người trưởng thành, lại đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, loại tình huống này là không tránh khỏi. Phó lão phu nhân có thể bổ sung cho cậu ấy nhiều thực phẩm bổ dưỡng.”

Khương Tảo cùng Phó lão phu nhân: “……”

Lời này thực ra cũng không mơ hồ, người trưởng thành đều có thể hiểu được.

Phó lão phu nhân theo bản năng mà nhìn về phía Khương Tảo.

Khương Tảo trong lòng cảm thấy cô cũng rất vô tội.

Cô quay đầu nhìn về phía vẻ mặt hồn nhiên của Phó Nghiên Từ, người vẫn còn ở trong trạng thái như một đứa trẻ.

Đứa trẻ này trong đầu nghĩ cái gì vậy!

Phó Nghiên Từ có năng lực thích ứng khá tốt, anh di chuyển thân mình về phía trong, nhường ra một nửa giường, duỗi tay vỗ vỗ.

“Bà xã, tới đây ngủ đi.”

Phó lão phu nhân cùng Sở viện trưởng: “……”

Phó lão phu nhân lo sợ Phó Nghiên Từ lại chảy máu mũi, nhẹ giọng hỏi: “Nghiên Từ à, sáng sớm phải đi làm rất mệt, để bà xã của con lên giường khác ngủ được không?”

Phó Nghiên Từ rất cố chấp: “Không được, con muốn cùng bà xã ngủ!”

Anh dường như rất sợ Khương Tảo rời đi, nắm chặt tay cô, hốc mắt ướt một vòng, biểu tình ủy khuất không thể tả được.

“Bà xã, em không cần A Từ nữa sao?”

Thấy tình huống này, ai cũng không thể làm gì.

Cuối cùng, Khương Tảo vẫn phải nằm cùng anh trên một chiếc giường, kể chuyện cổ tích cùng hát ru, lúc này mới làm anh ngủ.

Ngoài phòng bệnh, Hạ Sơ Hơi vừa mới tới.

“Bà ngoại, mẹ.”

Ký ức từ kiếp trước rất sâu đậm, vì vậy Hạ Sơ Hơi đối với Phó lão phu nhân và Phó Ngân Hà vừa sợ lại vừa hận. Khi đối mặt với họ, cô ta luôn cảm thấy thiếu tự tin.

Cô ta theo bản năng đi đến bên cạnh Giang Tân Phong.

“Tân Phong, cậu thế nào rồi?”

Giang Tân Phong vốn nghĩ có thể cưới được một người vợ tôn trọng nhau như khách, ngoài tình yêu ra, anh có thể cho đối phương bất cứ thứ gì, nhưng hiện tại anh biết rằng đây chỉ là một mong muốn xa vời.

“Cậu rất tốt, mợ đã làm cho cậu ấy ngủ rồi.” Giang Tân Phong nói.

Hạ Sơ Hơi cúi đầu, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia oán độc.

Thằng ngốc kia thật đúng là số mệnh tốt, sao hắn lại bất tử được chứ?

Khi ngẩng đầu lên, khóe miệng cô mỉm cười, “Vậy thật là tốt quá, lúc trên đường con còn lo lắng, sợ cậu lại gặp phải chuyện gì.”

Giang Tân Phong lạnh lùng nhìn cô, “Nếu cô thật sự lo lắng cho cậu, buổi chiều khi cậu ấy và mợ trở về Hạ gia, cô sẽ không làm cho cậu ấy phải chịu đựng, thế cho nên cậu mới phải ủy khuất gọi điện nói với tôi!”

Phó lão phu nhân biết chuyện này, lúc này nhìn về phía Hạ Sơ Hơi với ánh mắt rõ ràng không hài lòng.

Phó Ngân Hà vừa mới biết được, “Sao lại thế này? Sơ Hơi, cô chọc giận cậu ấy à?”

Khi sự việc đã đến mức này, Giang Tân Phong không thể giúp Hạ Sơ Hơi che giấu nữa, anh liền kể lại chuyện Phó Nghiên Từ gọi điện cho anh để cáo trạng với Phó Ngân Hà một lần nữa.

Nghe vậy, Phó Ngân Hà sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, “Hạ Sơ Hơi, cô không coi trưởng bối ra gì phải không? Tương lai có một ngày có phải chăng cô cũng sẽ đối xử với tôi như vậy?”

Hạ Sơ Hơi vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu mẹ, lúc đó thật sự là một hiểu lầm. Cậu đến nhà của con, cả nhà đều vui mừng không hết, sao lại có thể không tốt với cậu ấy được? Là chính cậu ấy hiểu lầm, còn gọi điện cho Tân Phong, con mới tức giận nói nặng lời, đó thật sự là hiểu lầm.”

“Vậy cô đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi sao?” Phó Ngân Hà hỏi.

Hạ Sơ Hơi còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng gật đầu.

Nhận một cái sai thì thôi, cũng không mất một miếng thịt, hiện tại cô ta vẫn chưa đạt được mục đích ở Giang gia, cũng chưa đạp Phó gia dưới chân, đương nhiên là có thể co được dãn được

Phó Ngân Hà: “Nếu cô đã biết nhận lỗi, thì phạt cô ở lại chăm sóc cậu mợ, coi như là lấy công chuộc tội.”

Hạ Sơ Hơi ngơ ngác, nhưng không dám từ chối, chỉ có thể nhìn Phó Ngân Hà và Giang Tân Phong đỡ Phó lão phu nhân rời đi.

Cách hừng đông còn có vài tiếng đồng hồ nữa. Thời gian này là lúc người ta ngủ say nhất.

Phòng bệnh là phòng xép, bên ngoài có ghế sofa, Hạ Sơ Hơi định nghĩ nằm ở đó ngủ một lát.

Nhưng khi vừa mới mơ màng định ngủ, cô liền nghe thấy Khương Tảo gọi mình.

“Hạ Sơ Hơi, A Từ khát, con đi lấy chút nước cho anh ấy uống, phải là nước ấm, không được quá nóng.”

Hiển nhiên, Khương Tảo đã nghe thấy những gì mọi người bên ngoài phòng bệnh nói, biết lý do Hạ Sơ Hơi ở lại.