Edit by NHT Chang
--------------
Anh đặt hộp thức ăn lên bàn cạnh giường, mở nắp hộp ra, một mùi thơm ngào ngạt của thịt lập tức lan tỏa khắp phòng.
Ánh mắt của Nhạc Độc Cô liền rời khỏi cuốn sách, nhìn về phía Tề Tu.
Trời đã tối, trong phòng không có ánh sáng, chỉ còn lại chút ánh sáng của hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, rọi lên người thanh niên, khiến khuôn mặt thanh tú của anh thêm phần dịu dàng.
Nhạc Độc Cô thầm thở dài, một người như vậy, sao lại sinh ra ở Ma giới?
"Ăn thịt thôi!" Tề Tu nói, "Tôi đặc biệt chuẩn bị thịt kho tàu, ăn vào sẽ hồi phục nhanh hơn!"
Tề Tu vừa nói, vừa bưng bát thịt kho tàu ra. Anh dùng đũa gắp miếng thịt kho tàu to nhất, miếng thịt được cắt vuông vức, mỡ nạc xen kẽ trông rất bắt mắt, bên trên còn phủ một lớp nước sốt đậm đà, khi gắp lên bụng Tề Tu cũng không nhịn được mà kêu lên.
Tề Tu dù đói, nhưng vẫn biết nhường cho người bệnh ăn trước. Vì vậy anh đưa miếng thịt kho tàu thơm phức mà mình thèm đến chảy nước miếng đến trước miệng Nhạc Độc Cô.
Không ngờ mặt Nhạc Độc Cô biến sắc, hắn quay đầu sang một bên, phát ra những âm thanh ậm ừ, nhưng vì cổ họng bị hủy, một lúc lâu sau hắn vẫn không nói ra được điều mình muốn nói.
Tề Tu nói: "Ngươi bị thương không ăn gì sao được? Ngươi đã lâu không ăn gì rồi phải không? Đừng chê dầu mỡ, Ma Công Nhập Môn nói rằng, những người như ngươi đã ngâm mình trong ao Mặc Liên lâu ngày, cần ăn nhiều đồ béo mới bồi bổ lại được!"
Tề Tu giải thích xong, lại đưa miếng thịt kho tàu đến trước miệng Nhạc Độc Cô, kết quả là hắn lại quay đầu sang hướng khác, môi vẫn khép chặt.
Tề Tu nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi là tín đồ Phật giáo không ăn thịt sao? Đây còn có đậu phụ cũng ngon lắm, ta đút cho ngươi ăn!"
Nói rồi, anh gắp một miếng đậu phụ mềm mại.
Không ngờ Nhạc Độc Cô vẫn quay mặt đi.
Tề Tu nghĩ bụng, ngươi cái này không ăn cái kia cũng không ăn thì đến bao giờ mới khỏi? Mình đói đến mức bụng kêu rồi đây này!
Vì vậy anh dứt khoát đưa tay giữ chặt mặt Nhạc Độc Cô để kéo lại, nhưng không ngờ cổ của hắn, dù nhìn có vẻ yếu ớt, lại rất cứng, sau một ngày nghỉ ngơi, Tề Tu không thể giữ chặt hắn bằng một tay.
Tề Tu phải đặt đũa xuống, dùng cả hai tay giữ lấy mặt Nhạc Độc Cô, ép hắn nhìn thẳng vào mình. Hai người nhìn nhau chằm chằm, đối mắt to nhìn mắt nhỏ, sau một lúc Nhạc Độc Cô đành phải đầu hàng, ánh mắt lảng tránh, cổ cũng đỏ lên.
Tề Tu đột nhiên nói một cách thấu hiểu: "Dù ngươi nghĩ gì, hay ngươi có lý do gì, bữa này nhất định phải ăn, ăn xong sẽ có sức lực, mới mau khỏe lại được. Nếu ngươi không ngoan ngoãn để ta dùng đũa đút cho ăn, ta sẽ dùng miệng đút cho ngươi đấy!"
Nhạc Độc Cô lập tức mở miệng, Tề Tu mới hài lòng, buông tay ra, dùng đũa đút cho hắn ăn. Nhạc Độc Cô ăn khá nhanh, không lâu sau hai bát lớn thịt kho tàu và một bát đậu phụ đã sạch bóng.
Ăn xong, Nhạc Độc Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cơ mặt hắn run rẩy không ngừng, đáng tiếc là hắn không thể nói chuyện, không thể nói với Tề Tu tại sao mình lại như vậy.
Tề Tu đút cho Nhạc Độc Cô xong, liền đổ hết phần ăn còn lại vào bụng mình, ăn no rồi, uống đủ rồi, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Ngày thứ ba đầy biến động cuối cùng cũng kết thúc, anh cần một giấc ngủ ngon!
Đêm qua Tề Tu lo lắng rằng không thể đạt đủ 5000 điểm cảm xúc tiêu cực nên không ngủ ngon, hôm nay mới chỉ qua một ngày mà đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ, anh cảm thấy yên tâm. Anh xách một thùng nước vào phòng, lau người cho Nhạc Độc Cô rồi thay quần áo sạch sẽ, sau đó tự mình cũng đi tắm.
Khi tắm, Tề Tu còn nghĩ—nền nhà hơi lạnh, có lẽ ngủ sẽ không thoải mái, nhưng vì bệnh nhân cần phục hồi sớm nên vẫn phải để hắn ngủ thoải mái hơn.
Nhưng khi tắm xong trở lại phòng, nhìn thấy chiếc giường tuy không mềm mại nhưng khô ráo và thoải mái, anh không thể cưỡng lại được, lập tức leo lên giường, nằm bên cạnh Nhạc Độc Cô và ngủ ngay khi đầu chạm gối.
Nhạc Độc Cô phức tạp nhìn Tề Tu đang ngủ say bên cạnh.
Thánh tử Ma giới này có biết tại sao ta đói đến phát điên mà vẫn từ chối ăn không?!!
Đó là vì đôi đũa kia, chết tiệt, nó còn có hình dạng của một cái nhíp!! Đó là cái mà không lâu trước đây vừa dùng để móc xương trong đầu Chu Liệt ra đấy!!
Trong lòng Nhạc Độc Cô tràn đầy oán hận, nghĩ bụng một người sạch sẽ như vậy sao lại có thể thiếu tinh tế như thế! Hơn nữa chiếc giường nhỏ như vậy, hai người nằm không hợp chút nào!
Nhưng Tề Tu ngủ thật sự không cầu kỳ, anh trở mình, duỗi chân, trong mơ va vào Nhạc Độc Cô nhưng không phản ứng, chỉ coi đó là thứ gì cản trở giấc ngủ của mình, liền đạp mạnh vào, suýt chút nữa đã đá Nhạc Độc Cô xuống giường.
Không chỉ vậy, sau khi đá không thành, Tề Tu như thể đầu hàng, dứt khoát nhấc chân lên, đặt thẳng lên bụng Nhạc Độc Cô, coi hắn như gối ôm, tay chân quấn quanh, đầu thì cọ cọ vào cổ hắn, cuối cùng tìm được vị trí thoải mái mới chịu yên.
Tề Tu ngủ rất ngon, và đúng là anh xứng đáng được ngủ ngon—chỉ cần nằm mơ, anh đã kiếm được vài trăm điểm cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô, không có gì ngọt ngào hơn giấc mơ này!
---------------