Phật Hệ Vai Ác

Chương 14 Nằm chơi cũng thắng

Edit by NHT Chang

------------------

Lần thu hoạch này, thật sự có thể dùng từ "một đêm phất lên" để miêu tả!

Tên đầu bếp bị đánh, bị đe dọa, còn bị ép phải thừa nhận mình thiện lương, cảm giác kinh hoàng, tức giận và bất lực đã giúp Tề Tu kiếm được ngay 500 điểm!

Chu Liệt, tên trông coi Ma Thảo Viên với "tấm lòng từ bi, Phật tính", sau khi bị đánh, bị móc đầu và bị đâm mấy lỗ bởi cây đinh ba, tâm lý hắn bị tổn thương nặng nề, sự oán hận đối với Tề Ma đạt đến 400 điểm.

Còn Từ Tam thì hơi thiếu sức, mặc dù hắn kêu la như bị gϊếŧ, tưởng rằng mình bị tổn thương linh hồn, nhưng kết quả chỉ mang lại có 50 điểm, thậm chí không bằng số điểm của lần bị mất tiền!

Đó là những kẻ đóng góp nổi bật, còn những người khác, dù oán hận đối với Tề Tu dao động từ 10 điểm đến 100 điểm, nhưng số lượng đông đảo với gần 50 người, đã tích lũy được khoảng 1000 điểm!

Tuy nhiên, điều khiến Tề Tu khó hiểu nhất là tại sao Nhạc Độc Cô, người không bị bất kỳ tổn hại nào, cũng lại có oán hận với mình, lại lặng lẽ tích lũy 10 điểm oán hận. Tề Tu cố gắng nhớ lại, dùng hết sức để nghĩ, nhưng không thể nào hiểu ra.

Nhưng những chuyện này đều không quan trọng nữa. Vừa rồi sau một trận hành hạ, cảm xúc tiêu cực đã đạt đến 2000 điểm, hiện tại tổng điểm đã là 2357 điểm, mới qua một ngày mà đã hoàn thành một nửa yêu cầu của hệ thống!

Tề Tu vui mừng khôn xiết, nhìn chằm chằm vào con số đó, cảm nhận sự thỏa mãn vô bờ bến, đứng ngắm suốt một canh giờ rồi mới ôm Nhạc Độc Cô về phòng.

Hiệu lực của Mê Hồn Thảo đã hết từ lâu, mấy tên bị thương nhẹ đã tự cởi trói và trốn qua cửa sổ phía sau, đám tiểu ma này không có nghĩa khí, đều trốn một mình, bỏ lại những đồng bọn bị thương nặng nằm rêи ɾỉ tại chỗ.

Vì tâm trạng đang vui, Tề Tu cũng trở nên nhân từ và thiện lương hơn, anh không chấp nhặt những lỗi lầm trước đây, bước đến bên Chu Liệt vẫn đang rêи ɾỉ, mở vết thương trên đầu hắn ra xem, phát hiện một mảnh xương nhỏ đã rơi vào trong não, vì vậy anh cầm đôi đũa bạc thường dùng để ăn, chuẩn bị móc ra.

Chu Liệt sợ quá khóc rống lên: "Đừng ăn ta... đừng ăn não của ta... thật sự không ngon đâu!"

Tên đầu bếp bị thương nặng sợ Tề Ma làm ra chuyện còn đáng sợ hơn, vội vàng nói: "Tề Ma, não cần phải rưới dầu nóng lên rồi ăn sống mới ngon, ngài thả ta ra, ta sẽ đi nấu dầu cho ngài!"

Tề Tu không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi đũa của mình, dường như cũng cảm thấy không thích hợp, nên đơn giản bẻ một chiếc đũa, kéo nó nhỏ lại, sau đó dùng một viên gạch đập bẹt, làm thành hình cái nhíp. Xong xuôi, anh dùng rượu mạnh để khử trùng. Chu Liệt bị dọa đến mức không nói nổi lời nào, tên đầu bếp bên cạnh khóc lóc: "Tề Ma định kẹp não của ngươi ra rồi uống rượu đấy!"

Điều này làm cho những người xung quanh sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh, nhưng không ngờ Tề Tu chỉ dùng cái nhíp kẹp ra mảnh xương trong não Chu Liệt, rồi đặt nó lên má hắn, sau đó lấy kim chỉ khâu lại lỗ hổng.

Tề Tu nói: "Lỗ ta đã khâu lại rồi, ngươi tự vận công mà cố gắng làm liền xương lại đi!"

Chu Liệt đã bị dọa đến ngu ngơ, mãi đến khi Tề Tu khâu vết thương cho những người khác, rồi lấy Hoàng Long Thảo nấu thành thuốc cho họ uống, Chu Liệt mới nhận ra, thì ra Tề Ma không định ăn não mình, mà là đang chữa trị cho mình! Đúng là tâm hồn Bồ Tát... phì, đúng là tâm hồn ác quỷ!

Việc gãy tay gãy chân đối với người phàm là trọng thương, không thể hồi phục trong vòng trăm ngày, nhưng đối với những tiểu ma này thì chỉ cần một chai thuốc Hoàng Long Thảo là đủ. Lúc này, bọn họ đã hồi phục và nhảy nhót, không dám gây sự với Tề Tu nữa, cảm xúc phức tạp mà bỏ đi. Chỉ có Chu Liệt là rất khó chịu — mấy cái lỗ trên đầu đã được khâu lại, nhưng xui xẻo thay, chúng để lại vài cái sẹo tròn trên đầu trọc của hắn, nhìn từ mọi góc độ đều giống vết tích của hòa thượng! Không biết hắn phải giải thích thế nào với chủ của Ma Thảo Viên, đành đội mũ để che đi.

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Ngô quản sự mới trở về, ở vườn rau mỗi ngày đều có người đánh nhau, Ngô quản sự căn bản không quan tâm ai đánh ai, cũng không quan tâm Tề Tu cướp Hoàng Long Thảo hay Mê Hồn Thảo.

Nhưng ông ta có chút để ý khi Tề Tu từ chối đề nghị "đi xin lỗi chủ nhân của Ma Thảo Viên, Mặc Huyền Nông", điều này khiến ông ta mất mặt.

"Thánh tử không muốn đi xin lỗi thì thôi!" Ngô quản sự cười mỉm nói, "Chu Liệt cứ tưởng mình là thống soái quản lý mười vạn thủy quân trên thiên giới với cây đinh ba trong tay, cho hắn một bài học cũng tốt!"

Tề Tu không tin lời khen của Ngô quản sự, âm thầm mở bảng hệ thống của mình, quả nhiên khi Ngô quản sự nói những lời này, ông ta đã "tặng" cho Tề Tu một điểm cảm xúc tiêu cực.

Tuy nhiên, Ngô quản sự là người kiềm chế, dù có cảm xúc tiêu cực cũng không bộc lộ ra ngoài, luôn giữ nụ cười mỉm, nên từ khi Tề Tu có hơn hai nghìn điểm cảm xúc tiêu cực, anh không còn quan tâm đến những điểm lẻ tẻ này nữa, đối với một điểm của Ngô quản sự, Tề Tu rất "Phật tính".

Sau khi Ngô quản sự rời đi, Tề Tu đến nhà bếp và yêu cầu Thời Chính mang cho anh một bát thịt kho tàu.

Thường ngày tên đầu bếp này luôn cắt xén khẩu phần ăn của Tề Tu, nhưng hôm nay sau khi bị dạy dỗ một trận, hắn trở nên đặc biệt tận tâm, gọi Tề Tu là "Tề Ma", "Ác Quỷ" khiến Tề Tu cảm thấy rất phức tạp.

"Tề Ma, đây là hai bát thịt kho tàu lớn tôi đặc biệt để dành cho ngài! Đây là do bếp trưởng của nhà bếp nấu đấy! Bình thường chỉ có Ngô quản sự mới được ăn, ngài mang về ăn thử, nếu ngon thì tôi sẽ bảo bếp trưởng làm thêm cho ngài."

Tề Tu rất thích thịt kho tàu, hơn nữa trong nhà còn có một bệnh nhân cần bồi bổ, anh vui vẻ mang hộp thức ăn về phòng.

Khi vào phòng, anh thấy người kia đang dựa vào đầu giường, cố gắng với lấy cuốn Ma Công Nhập Môn trên bàn cạnh giường.

Nhưng vì bị thương quá nặng, hắn không có sức lực, không thể với tới, khuôn mặt không rõ hình dạng của hắn đỏ bừng vì gắng sức.

Tề Tu hôm nay đã kiếm được 2000 điểm, cảm thấy rất thỏa mãn, nên cũng không quá vô lương tâm mà nhắm vào Nhạc Độc Cô để thu hoạch thêm điểm số.

--------------