Cảnh Ngọc dường như lâm vào trầm tư, còn chưa mở miệng thì đã bất ngờ bị một người tựa đầu lên ngực, hắn không hề phòng bị mà kêu lên một tiếng.
Tiểu công chúa sờ không được tay hắn, liền chúi đầu tới ôm eo hắn.
Đêm nay nàng nhất định phải chiếm vài phần tiện nghi của hắn, ai bảo hắn tránh né nàng như vậy.
Ngoài mặt nàng là tiểu công chúa nhu nhược, nhưng trong xương cốt chính là một kẻ vô lại.
Nếu hai người bọn họ đổi giới tính cho nhau, nói không chừng Vân Yên đã ngay lập tức mạnh mẽ chiếm hữu mỹ nhân đáng thương trước mặt. Sau đó mặc quần vào, trở mặt vô tình cũng không chừng..
Cảnh Ngọc bình tĩnh lại, trước giờ nào có ai mạnh mẽ ngang ngược ôm hắn như vậy.
Hắn dường như bị sốc, hơi thở cũng hơi bất ổn.
Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng ngón tay buông xuống lại đυ.ng phải vòng eo mềm mại, nhất thời lại càng thêm túng quẫn.
Cả người hắn cứng ngắc, Vân Yên còn gắt gao ôm lấy eo hắn rồi tìm một tư thế thoải mái, gác đầu trên vai hắn, sau đó tiếp tục bám riết không tha nói: "Ta cũng không khen người khác lớn lên đẹp, chỉ khen một mình điện hạ.."
Sắc mặt Cảnh Ngọc hơi tối lại.
"Chúng ta mới gặp nhau vài lần, ngươi đã có thể chắc chắn ngươi đối với ta là tình yêu? Nếu Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử ngươi đều không thích, vẫn còn Nhị hoàng tử hẳn là lương xứng với ngươi"
Vân Yên nghe lời này mới buông tay ra, thần sắc bi thương nói: "Ta nói cái gì ngươi đều không tin, đơn giản thôi, ta lập tức đến ngoài cung của bệ hạ quỳ xuống cầu lão nhân gia triệu kiến ta, sau đó ta sẽ nói cho ngài ta không muốn gả cho mấy vị hoàng tử kia"
Nàng giận dỗi tỏ vẻ muốn đi, Cảnh Ngọc theo bản năng cầm lấy cổ tay nàng ngăn cản.
Hắn nhăn mày nhìn nàng, "Công chúa chớ có tùy hứng."
Giờ này bệ hạ sớm đã nghỉ ngơi, đây là Cảnh quốc không phải Khải Quốc, sao có thể dung túng nàng vô cớ gây rối.
Vân Yên bị hắn ngăn cản, nước mắt tràn khỏi mi, hàm răng cắn lấy cánh môi đỏ mọng.
"Nếu ngươi không tha thứ cho ta, cho dù ta nhảy xuống biển cũng không rửa sạch tội."
Góc nghiêng của nàng dưới đèn càng thêm động lòng người, ngay cả giọt nước mắt cũng như muốn tan trong ánh nến, bờ vai khẽ run lên, nhu nhược đáng thương làm người ta khó lòng nặng lời.
Cảnh Ngọc dời ánh mắt, giọng nói lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
"Không.."
Vân Yên ngẩn người, chưa hiểu ý tứ của hắn.
Ý hắn đang nói nàng nhảy vào trong biển cũng không thể rửa sạch?
Nàng nghĩ mình đã hiểu được, chần chờ hỏi: "Điện hạ muốn tha thứ cho ta sao?"
Cảnh Ngọc không đáp, lại lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ cho nàng, Vân Yên nhận khăn lau nước mắt, có chút không tin lại nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa: "Ngươi thực sự đã tha thứ cho ta?"
Cảnh Ngọc nhìn bộ dáng chờ mong của nàng, nghĩ thầm hắn nào có tư cách tha thứ cho nàng.
Nhưng nếu hắn không gật đầu, tiểu công chúa có lẽ sẽ ngồi trước giường hắn khóc từ đêm đến hừng đông, khiến cho tất cả mọi người đều biết.
Vân Yên vẫn cảm thấy hắn không dễ dàng tin tưởng mình như vậy, liền càng thêm vội vàng muốn chứng minh cho hắn xem.