Chỉ là, lúc này trên mặt nàng nửa điểm tâm tư cũng không hiện ra, vẻ mặt trời sinh vô hại, lúc cười lên như hoa sen trắng, lúc ưu buồn lại đáng thương, giống như chỉ cần sinh ra có một gương mặt ưa nhìn thì làm gì cũng đều không sai.
"Trai đơn gái chiếc sao có thể ở chung một phòng."
Cảnh Ngọc nhíu mày nói: "Huống chi đêm đã khuya, công chúa nếu không rời khỏi đây, ta sẽ gọi người đến.."
Vân Yên nghe vậy vội vàng cầm tay hắn, cau mày lo lắng mà nhìn hắn, chần chờ một lát mới thấp giọng nói: "Trong viện của ngươi cũng không còn ai khác, ngươi có thể kêu ai.."
Cảnh Ngọc bị lời nói của nàng làm cho nghẹn, trầm mặc một lát sau đó rút cổ tay đang bị Vân Yên nắm ra.
Hắn khẽ nói với nàng: "Mong công chúa tự trọng."
Lời này từ trong miệng hắn nói ra, ngữ khí cực kỳ bình thản, nhưng sự lạnh nhạt trong đó lại đủ sức khiến cho da mặt thiếu nữ đỏ lên vì xấu hổ.
Vân Yên sửng sốt, quả thực có chút xấu hổ.
"Ngươi quả thực là đang giận ta"
Đáy mắt nàng dần dần tích tụ một tầng hơi nước, "Ta từ Khải Quốc tới, sao có thể biết trước được thân phận của ngươi, sở dĩ ta nói như vậy là vì ở trước mặt bọn họ ta không muốn bị hiểu lầm thôi.
Ngày thường ta rất thích ăn uống, trừ phi là người mình thích, nếu không sao có thể vừa nhìn thấy ngươi liền muốn lấy đồ ăn yêu thích đưa cho ngươi, ta cũng không nghĩ mấy lời đó khiến ngươi hiểu lầm"
Nàng thanh tú yếu ớt, ngữ khí khiến người ta thương tiếc.
Cảnh Ngọc bất động thanh sắc.
"Ý của công chúa là.."
Khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, thần sắc Cảnh Ngọc càng không rõ ràng. "Công chúa thích ta?"
Vân Yên ngước mắt, hốc mắt hồng hồng trông rất giống con thỏ nhỏ đang run rẩy, không phủ nhận: "Ngươi.. Ngươi không tin ta?"
Cảnh Ngọc lãnh đạm nói: "Ngoài kia có rất nhiều người nguyện ý cùng công chúa làm trò tiêu khiển, Cảnh Ngọc biết thân phận mình hèn mọn, không xứng với sự coi trọng của công chúa".
Vân Yên nhìn hắn, ngón tay kéo vạt áo, yếu ớt nói: "Nhưng bệ hạ đã nói sẽ để ta tự mình tuyển hôn phu không phải sao?"
Cảnh Ngọc nghe được lời này, ánh mắt nặng nề nhìn về phía nàng. Hắn không nghĩ sẽ có người tin nàng lại chọn một hoàng tử thân thể ốm yếu còn bị phụ hoàng chán ghét như hắn.
Vân Yên cảm thấy chính mình đã nói trắng ra như vậy nhưng hắn vẫn dầu muối không ăn, khiến nàng rất khó xử.
Trong lời nói vừa bộc lộ chân tình vừa có ý mời gọi như vậy, nam nhân nào dưới tình huống này còn có thể thờ ơ?
Trên đầu chữ "sắc" có cây đao, du͙© vọиɠ huân tâm không phải là bản chất của nam nhân sao?
Chữ 色: Sắc tạo thành từ hai bộ phận. Phần trên là chữ đao 刀 nghĩa là con dao, kết hợp với phần dưới là chữ 巴
Nàng lại tiếp tục tới gần, lúng ta lúng túng nói: "Ta tưởng rằng lần trước ta đối với ngươi như vậy ngươi đã hiểu rõ tâm ý của ta, dân phong Khải Quốc cũng không cởi mở đến vậy, ta cũng chưa bao giờ nắm tay nam nhân khác.."
Trong lúc nói chuyện ngón tay nàng vô tình đυ.ng vào mu bàn tay hắn, Cảnh Ngọc như bị bỏng, lập tức tránh nàng.
Vân Yên thấy thế liền tức giận nức nở một tiếng, không nghĩ ngay cả ngón tay hắn cũng không cho nàng chạm vào.