Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 29:

Tới bệnh viện, trợ lý vội vàng đến, đưa Diệp Thanh Quân tới phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất. Lại nói, mấy ngày hôm trước cậu vừa mới từ nơi này ra ngoài…

Trên đường, trợ lý vừa đi vừa nói cho cậu tình huống hiện tại của Diệp Dịch Hàn, cho biết Diệp Dịch Hàn đột nhiên hôn mê, còn phát hiện ra khối máu đông gì đó trong đầu. Bác sĩ nói có thể sẽ hôn mê rất lâu, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Diệp Thanh Quân: “……” Tuy không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà chuyện này phát sinh, nhưng tạm thời xem như chuyện tốt có thể giúp cậu bao nuôi xong ba tháng.

Trong phòng bệnh, Diệp Dịch Hàn đang nằm ở trên giường. Dung mạo hắn thập phần tuấn mỹ, sắc mặt tái nhợt, dù đang hôn mê cũng khẽ nhíu mày, hình như trong mơ gặp phải chuyện gì đó không hay, làm người khác theo bản năng muốn đưa tay vuốt phẳng ưu sầu của hắn.

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Thanh Quân nhìn thấy Diệp Dịch Hàn, nghĩ thầm giá trị nhan sắc của công chính thật cao. Cậu đang định cẩn thận thưởng thức một chút, đối phương liền mở mắt ra, sau đó đột nhiên bắt lấy tay cậu, ánh mắt lạnh lẽo không mang một chút độ ấm nào.

Tay Diệp Thanh Quân suýt chút nữa bị bóp nát, cậu vừa mới bị dọa đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài. Đã nói là hôn mê rất lâu cơ mà, sao lập tức lại tỉnh rồi! Vả mặt bác sĩ chỉ sau một giây.

“Tuy rằng bình thường quan hệ không tốt nhưng quả nhiên vẫn là anh em máu mủ ruột thịt.” Trợ lý vô cùng cảm động, nói ra những lời rất muốn phỉ nhổ, sau đó liền chạy nhanh đi kêu bác sĩ lại đây.

Tuy phòng bệnh VIP có bác sĩ đợi lệnh bất cứ lúc nào, nhưng vì cốt truyện nên đất diễn của hắn không còn nữa.

“Em…” Diệp Dịch Hàn nhìn Diệp Thanh Quân, biểu cảm có chút hoảng hốt. Người trước mặt này lại làm cho hắn có loại cảm giác kỳ quái phức tạp, vừa muốn bảo vệ cậu thật tốt, nhưng cũng muốn dùng xiềng xích đem cậu khóa lại, khiến cậu chỉ có thể ở bên cạnh mình, nơi nào cũng không thể đi.

Nhưng khi hắn muốn nhớ lại giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại chỉ có thể nhớ được một mảnh trống rỗng.

“Em… Em đến thăm anh!” Diệp Thanh Quân quyết định thật nhanh, quyết định xoát điểm hảo cảm của Diệp Dịch Hàn để bảo đảm bản thân không đi đào than, liền trở tay nắm chặt lấy tay hắn: “Anh cảm thấy đầu còn đau sao? Hiện tại khá hơn chút nào không, có muốn uống cốc nước hay không.”

Diệp Dịch Hàn ngơ ngác nhìn cậu, đột nhiên kéo cậu lại, sau đó đem cậu ôm vào trong ngực. Lúc này, trong đầu hắn lại hiện lên một ít ký ức vụn vỡ, nhưng đều nhìn không rõ, chỉ có thể nhớ lại bóng dáng của một người.

Hình như hắn rất thích người kia, hận không thể đem hết thảy thứ mình có đều dâng hiến cho cậu, nhưng cậu vẫn đang trốn tránh hắn…

Nghĩ tới đây, Diệp Dịch Hàn lại dùng sức mấy phần, hận không thể đem người này hòa làm một với cơ thể mình, đương nhiên chuyện khẩu vị nặng như vậy sẽ không xảy ra.

Diệp Thanh Quân có vẻ cũng nghe thấy xương cốt của mình vang lên âm thanh rắc rắc, cảm thấy sắp nghẹt thở, vội vã giãy giụa, kết quả lại càng bị ôm chặt hơn.

Diệp Thanh Quân: “……!” Lẽ nào, lẽ nào hôm nay cậu sẽ phải tạch ở chỗ này à…

Cũng may lúc này bác sĩ và trợ lý đến đây, Diệp Dịch Hàn bị hai người ở cửa hấp dẫn sự chú ý, sức mạnh thả lỏng rất nhiều. Diệp Thanh Quân nhân cơ hội giãy ra, lúc này mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Diệp Dịch Hàn lại trầm mặt nhìn cậu: “Em muốn rời khỏi anh như vậy sao?”

Tuy Diệp Thanh Quân không biết hiện tại là tình huống gì, vì sao Diệp Dịch Hàn lại phun ra lời kịch kì quái như vậy, nhưng cậu cũng gần như quen rồi (?), vội vàng nói: “Không phải, chỉ là bây giờ bác sĩ muốn khám cho anh, như vậy không tiện lắm.”

Sắc mặt Diệp Dịch Hàn lập tức tốt hơn rất nhiều, lại truy hỏi: “Cho nên em vẫn nguyện ý ở lại bên cạnh anh, em sẽ không rời đi nữa?”

Diệp Thanh Quân: “Anh yên tâm, hiện tại em sẽ không rời đi.” Sau khi khám xong cậu sẽ rời đi →_→

Diệp Dịch Hàn vẫn không yên tâm, cậu đành phải lặp đi lặp lại nhiều lần để bảo đảm, cuối cùng cũng dỗ được hắn đi khám rồi.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào …” Diệp Thanh Quân ở một bên phát sầu, đây là diễn biến quái quỷ gì vậy.

Trợ lý cảm khái nói: “Tuy bình thường đại thiếu gia lạnh nhạt như vậy, nhưng đó đều là ngài ấy ngụy trang, thật ra ngài ấy vẫn rất quan tâm nhị thiếu gia.”

Diệp Thanh Quân nghĩ thầm, chẳng lẽ Diệp Dịch Hàn đúng là một tên ngạo kiều*? Nhưng đem hai từ ‘ngạo kiều’ này gắn lên trên người hắn, cậu lại cảm thấy rất muốn nhổ nước bọt, hoàn toàn vô pháp nhìn thẳng.

Cuối cùng kiểm tra xong, bác sĩ nói Diệp Dịch Hàn không có vấn đề gì, vì khối máu nên giống như mất trí nhớ, nghỉ ngơi một chút là có thể nhớ lại, sau đó không nên mệt nhọc, không nên để cảm xúc kích động quá mức, còn nói một ít chú ý khẩu phần ăn gì đó.

Diễn biến máu chó này Diệp Thanh Quân cũng chẳng còn sức để phỉ nhổ, cũng may bác sĩ không nói ‘ có thể ngày mai liền nhớ tới, cũng có thể cả đời không nhớ ra được ’, bằng không cậu sẽ hoài nghi là bản thân đã xuyên vào mấy bộ drama Hàn Quốc _(:3” ∠)_

Sau khi khám xong, Diệp Dịch Hàn ngược lại đã bình tĩnh không ít, sắc mặt tái nhợt dựa vào trên giường bệnh, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp không có biểu cảm gì, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Thanh Quân đang ngồi bên cạnh gọt táo.

Mà trợ lý ở bên cạnh, một bên bày ra tư liệu của Diệp Dịch Hàn, một bên giải thích, nỗ lực gợi lên ký ức của hắn, mặc dù hắn hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Diệp Thanh Quân căng da đầu nói: “Anh trai, anh xem tư liệu đi. Quả táo em gọt cũng không có gì đẹp…”

“Ừm. Không có gì đẹp. Anh đang nhìn em, em rất đẹp.” Diệp Dịch Hàn vậy mà vẫn dùng ngữ khí rất nghiêm túc để nói ra những lời này.

Diệp Thanh Quân lập tức gọt mất một miếng táo thật lớn, còn suýt chút nữa cắt vào ngón tay: “……” Đây là đối thoại xấu hổ gì thế!

Diệp Dịch Hàn nhíu nhíu mày, đau lòng nắm lấy tay cậu, thấy không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất lo lắng: “Quên đi, không cần gọt đâu, nếu tay bị thương thì làm sao bây giờ. Nếu như em muốn ăn, vậy để anh gọt đi.”

Diệp Thanh Quân sao dám để bệnh nhân gọt táo cho mình, đành phải đem dao gọt hoa quả và quả táo đều bỏ vào cái đĩa bên cạnh, nói: “Quên đi, không ăn, chúng ta xem tư liệu đi.”

“Ừm.” Diệp Dịch Hàn gật gật đầu, nhưng không buông cái tay đang nắm lấy cậu, ngược lại càng dùng thêm mấy phần sức lực.

Diệp Thanh Quân: “……” Thiết lập của người này quả thực chính là để tan vỡ, rốt cuộc là mất trí nhớ như thế nào mới có thể làm anh trai lãnh khốc biến thành tên cuồng em trai như bây giờ vậy! Đây đúng là cả tim cũng thay đổi rồi.

Cuối cùng xem hết tư liệu, trợ lý lại mở ra màn hình ảo để xem TV. Những thứ thịnh hành ở hiện tại không khác lắm so với quá khứ, là đa giác luyến máu chó gì đó trong bối cảnh chiến tranh tinh tế oai hùng, không thì chính là drama luân lý về bối cảnh gia đình của quý tộc đế quốc bên cạnh, ratings đặc biệt cao.

Nhưng mà hai người ở đây đều không có tâm trạng gì để xem TV, Diệp Thanh Quân dùng các loại lí do cũng chưa thể đem tay mình rút ra, đành phải nói: “Cái kia, em muốn đi WC.”

Diệp Dịch Hàn nói: “Vậy anh cũng đi cùng.”

Đây là học sinh tiểu học à! Đi WC cũng phải đi cùng nhau, hơn nữa còn nắm tay đi WC… Không, đây không phải học sinh tiểu học, đây là gay biếи ŧɦái đi.

Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Không có, tự nhiên em lại không muốn.”

“Phải không?” Diệp Dịch Hàn vậy mà còn tỏ ra có chút mất mát, làm cậu càng thêm kích động muốn nhổ nước bọt.

Lúc này, trợ lý bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Nhị thiếu gia, chuyện ngài bao nuôi minh tinh…”

“Minh tinh gì?” Diệp Dịch Hàn lạnh lùng nhìn trợ lý, ánh mắt kia quả thực như là muốn gϊếŧ người.

“Không phải ngài đã biết sao?” Trợ lý lại nghĩ tới chuyện Diệp Dịch Hàn mất trí nhớ, vội vàng nói: “Thật ra là…”

Diệp Thanh Quân sợ đến suýt chút nữa hồn bay phách lạc, vội vã cắt ngang lời hắn nói: “Bao nuôi minh tinh cái gì, căn bản không có! Không có!” Đồng thời nỗ lực dùng tầm mắt ra hiệu cho trợ lý, hi vọng hắn có thể hiểu rõ ý tứ của mình.

Hiện tại đang mò không ra rốt cuộc Diệp Dịch Hàn đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cảm thấy nếu cho hắn biết thì sẽ phát sinh chuyện rất tồi tệ.

Tuy trợ lý không biết vì sao Diệp Thanh Quân muốn che giấu chuyện này, nhưng suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có chút không nên để bệnh nhân biết, liền không tiếp tục nói hết.

Lúc này, màn hình ảo chiếm cả mặt tường bên kia đã chiếu xong phim truyền hình dài đến 900 tập về drama yêu đương máu chó, chiến tranh giữa các vì sao, đột nhiên bắt đầu phát tin tức bát quái.

Diệp Thanh Quân: “!!!!!!!” CMN?! Đây là diễn biến gì vậy, cậu đây là vận may gì thế!

Diệp Thanh Quân còn chưa kịp xông lên tắt màn hình, ảnh chụp ái muội chấn động giữa cậu và Tống Gia liền xuất hiện trên màn hình. Từ ảnh chụp này, chỉ cần là con người thì đều có thể nhìn ra bọn họ có gian tình!

Diệp Dịch Hàn: “Không có bao nuôi minh tinh?”

Diệp Thanh Quân: “……”

*Ngạo kiều (tsundere): chỉ những người bên ngoài thì tỏ ra khó gần, dễ nổi nóng nhưng bên trong lại ấm áp, biết quan tâm.