Không nghi ngờ gì nữa, khẳng định là có người hạ xuân dược trong bữa sáng!
Diệp Thanh Quân hận không thể tìm ra kẻ hạ dược kia rồi tẩn hắn một trận, nhưng hiện tại cơ thể cậu càng ngày càng nóng, xung quanh còn có một đám người đang nhìn chằm chằm cậu, ở tình huống như vậy ai còn có thể giữ vững lý trí mà suy nghĩ chứ.
Diệp Thanh Quân căng da đầu dò hỏi bác sĩ, không muốn từ bỏ hy vọng: “Có phương pháp giải quyết hay không?”
Người máy bác sĩ tỏ vẻ loại xuân dược này không có gì nguy hại với thân thể, chỉ cần chịu đựng qua là tốt rồi, đương nhiên tìm ai đó để làm việc sẽ dẫn đến khóa truyện* là thuận tiện nhất…
Diệp Thanh Quân cũng bất lực: “……” Vì sao các người không tìm chút phương pháp hữu dụng để đối phó với xuân dược chứ!
Mọi người đương nhiên cho rằng cậu sẽ lựa chọn phương án thứ hai, bằng không bao nuôi 50 minh tinh là để làm gì, chẳng lẽ là để nhìn cho đỡ chán sao?
Thật ra bọn họ trong lúc vô tình đã đoán được chân tướng.
Diệp Thanh Quân lại trầm mặc, sau đó dứt khoát quyết tuyệt nói: “Các người đều đi ra ngoài, một mình tôi ở đây là được rồi.”
“Sao ngài lại có thể đối đãi thân thể của mình như vậy…” Một người đột nhiên nắm lấy tay Diệp Thanh Quân: “Rõ ràng có chúng tôi ở đây, chuyện gì chúng tôi cũng có thể chia sẻ với ngài, đừng làm bản thân khó xử.”
Cậu ta chính là người vừa mới vào phòng liền ôm Diệp Thanh Quân khóc, tên là Ninh Kỳ Nhiên. Người này lớn lên thập phần xinh đẹp, nhìn qua có vài phần diễm lệ, nhưng bởi vì không có hậu trường, kỹ thuật diễn lại có hơi chán, cho nên vẫn luôn làm vai phụ, lúc này mới cắn răng chạy đến chịu quy tắc ngầm, nhưng không nghĩ tới kim chủ thế mà trẻ tuổi như vậy, hơn nữa giá trị nhan sắc còn cao, quả thực có cảm giác như trúng vé số.
Vừa nãy Ninh Kỳ Nhiên cũng trong hàng người giả bộ té xỉu, còn là tên xui xẻo bị người ta giẫm lên. Khi đó cậu ta vẫn cứ cắn răng nhịn, Diệp Thanh Quân lúc ấy cảm thấy cậu ta rất có đạo đức nghề nghiệp, rất khâm phục tinh thần của cậu ta, đương nhiên nếu có thể phát huy kỹ thuật diễn này ở trên phim trường thì tốt rồi.
Hơn nữa, khâm phục là khâm phục, không có nghĩa là có thể làm chuyện đó với cậu ta! Huống chi thân thể này còn không lên được… Đến lúc đó bị phát hiện, hai từ “mất mặt” đã không đủ để có thể hình dung.
Diệp Thanh Quân muốn từ chối cậu ta, nhưng lại vì xuân dược mà cảm thấy đầu óc đều muốn nổ tung, suy nghĩ cũng bắt đầu hỗn loạn, càng khó mở miệng chính là cảm giác của nơi không thể nói ở thân dưới, quả thực khiến cậu không có tinh lực dư thừa để tổ chức ngôn ngữ.
Diệp Thanh Quân đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Kỳ Nhiên, nhưng lúc này hai mắt cậu ướŧ áŧ, viền mắt ửng hồng, ai mà có thể chú ý tới ánh mắt của cậu.
Trái tim Ninh Kỳ Nhiên lỡ mất một nhịp, đang định nói gì đó, đã bị người ta một phát túm lấy quăng tới trong đám người.
Sau khi phản ứng lại, Ninh Kỳ Nhiên tức gần chết, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người quăng mình là Kỷ Vân Tu mặt liệt, nháy mắt nhớ tới những người bị hắn đánh buổi sáng, khí thế liền mềm mấy phần, nhưng cũng không cam lòng từ bỏ cơ hội này, nhắm mắt nói: “Kỷ Vân Tu, ngươi đừng có ỷ vào bản thân biết đánh người mà ở chỗ này kiêu ngạo, ngươi cho rằng chúng ta sẽ mặc kệ hành vi này của ngươi sao?!”
Mấy người bên cạnh cũng có ý nghĩ không khác là bao, bắt đầu sôi nổi phụ họa.
“Ta chỉ biết là các ngươi gộp lại đều không đánh lại ta.” Kỷ Vân Tu nói.
Ninh Kỳ Nhiên: “……”
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Kỷ Vân Tu biểu tình lạnh nhạt nói: “Ta thấy hiện tại ông chủ Diệp có vẻ không muốn, nếu các ngươi làm chuyện gì khiến ngài ấy không vui, đến lúc đó cũng không biết sẽ có hậu quả gì đâu.”
Ninh Kỳ Nhiên ngẩn ra, trong lòng đã bị thuyết phục, nhưng ngoài mặt vẫn còn băn khoăn, hơn nữa cậu ta thấy khó chịu với dáng vẻ này của Kỷ Vân Tu: “Đây chính là do ngươi nói, nhưng nếu một mình ngươi ở chỗ này làm gì đó với ông chủ Diệp thì sao bây giờ?”
Kỷ Vân Tu nói: “Ngươi cho rằng ta giống với các ngươi? Lại nói, còn có bác sĩ ở chỗ này.” Tuy bác sĩ chỉ là người máy, nhưng nó cũng sẽ ghi lại chuyện đã xảy ra.
Những lời này của hắn thật sự quá gây thù chuốc oán, hai mắt Ninh Kỳ Nhiên đều sắp bốc lửa, những người khác cũng gần giống vậy. Mọi người rất muốn xông lên hội đồng hắn, nhưng bất đắc dĩ đánh không lại, không thể làm gì khác ngoài buông lời tàn nhẫn rồi rời đi.
Diệp Thanh Quân mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, cảm thấy bản thân sắp bị xuân dược dày vò đến chết, nghe thấy xung quanh yên tĩnh lại, hình như có ai đó ngồi bên cạnh. Cậu cố gắng mở mắt ra, liền thấy Kỷ Vân Tu ngồi ở một bên, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn nhu.
“Tôi tôi, anh, không… không… dùng…” Diệp Thanh Quân hiện tại nói một lời cũng phải hao phí rất nhiều sức lực, hơn nữa còn nói không hoàn chỉnh! Cậu không khỏi tuyệt vọng, lẽ nào hôm nay thật sự sẽ phát sinh việc gì đó làm truyện bị khóa sao.
Hơn nữa, không biết vì sao tư liệu của Kỷ Vân Tu đột nhiên thoáng hiện ở trong đầu Diệp Thanh Quân. Sắc mặt cậu càng khó coi, không khỏi não bổ hình ảnh mình bị hắn hành hung đến mức gãy xương toàn thân.
“Không phải sợ, tôi sẽ không làm gì với ngài.” Kỷ Vân Tu ôn nhu nói, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, giúp cậu lau nước mắt nơi khóe mắt.
Tay hắn có hơi lạnh lẽo, Diệp Thanh Quân cả người nóng lên đã sớm không còn lý trí, lập tức bắt lấy tay hắn không muốn buông ra, khuôn mặt cọ cọ ở trên đôi tay thanh lãnh như ngọc, hơi nóng như thể đã tan đi vài phần.
Kỷ Vân Tu thấy dáng vẻ này của cậu, bất đắc dĩ cười, sau đó đưa tay ôm cậu lên, Diệp Thanh Quân trực tiếp dính trên người hắn như bạch tuộc.
Kỷ Vân Tu xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Bây giờ hãy ngủ ngon đi.”
Diệp Thanh Quân cảm thấy có người đang nói chuyện, muốn nghe được người kia rốt cuộc nói cái gì, sau gáy lại đau nhói, cứ như thế ngất đi.
…………
……
Sau khi Diệp Thanh Quân tỉnh lại, trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại một mình cậu.
Cúi đầu nhìn một chút, trên người đã được thay một bộ quần áo mới… CMN?!
Trong đầu Diệp Thanh Quân không khỏi thoáng qua đủ các trường hợp bị đánh mosaic, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, nhưng kiểm tra một chút lại phát hiện cái gì cũng chưa xảy ra, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Thay quần áo hẳn là do bộ đồ ban đầu đã bị ướt nhẹp mồ hôi, dù sao chuyện không thể miêu tả cũng chưa có phát sinh!
Diệp Thanh Quân sờ cái gáy còn hơi đau nhức, nhìn về phía người máy bác sĩ đang ngồi một bên, mở video ra xem.
Lúc mới bắt đầu vẫn còn tốt, Diệp Thanh Quân thấy bộ dáng khí phách của Kỷ Vân Tu khi đuổi những người khác đi, không nhịn được lo lắng cho bản thân, sau đó lại xem hình ảnh đằng sau. Cậu không khỏi nghĩ, chẳng lẽ dưới sự trợ giúp của xuân dược, cậu đã thoát khỏi căn bệnh không lên được, thành ‘công’ rồi sao?
… Không, não bổ một chút hình ảnh này liền cảm thấy thật là đáng sợ, vậy mà cậu não bổ không ra.
Sau khi xem xong, Diệp Thanh Quân trầm mặc. Cậu rất muốn nói một câu ‘hố chết người’, nếu muốn người ta đi ngủ, dùng kim gây mê gì đó không được sao, chẳng phải bác sĩ đang ở bên cạnh à! Còn nhất định phải dùng thủ đoạn bạo lực, nếu nhất thời không khống chế được sức mạnh, không đánh ngất cậu mà đánh cho liệt nửa người thì làm sao bây giờ.
Cơ mà hiện tại hết thảy đều đã qua… Nhưng cậu giống như quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Diệp Thanh Quân suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, cậu đã quên chuyện anh trai - công chính Diệp Dịch Hàn hôn mê nằm viện!
Diệp Thanh Quân ngẩng đầu nhìn lại thời gian, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cậu mới ngủ được hơn một tiếng, vội vã mặc áo khoác vào đi xuống lầu.
Lúc này, mọi người căn bản đều bận việc của mình, chỉ có một người còn ngồi trong đại sảnh, chính là Ngu Khê mặt đầy thấp thỏm. Thấy Diệp Thanh Quân đi xuống, cậu ta vội vàng nhìn lại, có vẻ muốn nói chuyện gì đó.
Diệp Thanh Quân hiện tại làm gì có thời gian nghe lời cậu ta nói, tỏ vẻ bản thân có việc ra ngoài trước, lúc về lại tán gẫu, liền vội vã rời đi, chỉ để lại Ngu Khê cô đơn nhìn bóng lưng cậu.
Ngoài cửa quả nhiên có phi cơ đang chờ, Diệp Thanh Quân để người khác đợi lâu như vậy cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Người điều khiển lại mang bộ dáng tập mãi thành quen, còn nói với cậu: “Nhị thiếu gia à, nghe nói ngài bao nuôi 50 minh tinh, không nên túng dục quá độ đâu.”
Diệp Thanh Quân: “—— Khụ khụ khụ khụ khụ!”
Kỳ thực nguyên chủ cũng thật không dễ dàng, rõ ràng không lên được vẫn cứ làm mọi người hoài nghi hắn một đêm ngự mấy chục người gì đó.
Trên đường đi, Diệp Thanh Quân nhàm chán, tùy tiện dùng thiết bị truyền tin cá nhân click mở màn hình ảo để xem tin tức, vốn chỉ muốn gϊếŧ thời gian mà thôi.
Kết quả vừa lướt vài trang, trên đó vậy mà có ảnh của mình, sợ tới mức trái tim sắp nhảy cả ra ngoài, nhìn kỹ thì chỉ là ảnh chụp ái muội của bản thân với Tống Gia mà thôi…
Thật ra suy nghĩ một chút, làm một kim chủ sao có thể không bị chụp được, hơn nữa bị chụp cũng sẽ không chết, có gì mà phải lo lắng.
Trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, Diệp Thanh Quân cảm thấy mặc kệ tiếp theo xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không kinh ngạc nữa.
Quãng thời gian trước, nguyên chủ đốt tiền cho Tống Gia quay một bộ phim truyền hình, kịch bản không tệ. Hơn nữa, Tống Gia tuy có chút thanh cao nhưng vẫn có kỹ thuật diễn, lại thêm nhân mạch của nguyên chủ, hắn nhận được giải thưởng cho người mới. Bây giờ đúng là lúc hắn thăng quan tiến chức, kết quả lại lộ ra tin tức bị bao nuôi.
Nếu là người khác thì không nói, nhưng vì giá trị nhan sắc của Tống Gia không đủ cao, nên hắn đi theo con đường khí chất thanh lãnh cao ngạo, dựa vào hào quang vai chính đúng là hút không ít fans, bị bao nuôi như vậy vẫn rất ảnh hưởng đến hình tượng.
Trong nguyên tác cũng có phần kịch bản này, Tống Gia còn vì chuyện đó mà bị cười nhạo ở phim trường.
Ở nguyên tác, nguyên chủ đứng ra tỏ vẻ bản thân và Tống Gia chỉ là bạn bè, đem tin tức này ép xuống, lại vả mặt bốp bốp bốp những người cười nhạo Tống Gia. Sau đó, vì bồi thường mà hắn còn đốt càng nhiều tiền gì đó.
Nhưng mà Tống Gia lại cảm thấy vì trong lòng nguyên chủ chỉ có bạch nguyệt quang nên chỗ nào cũng khinh thường mình, chỉ coi mình như đồ chơi gì đó liền cảm giác càng khó chịu, cảm thấy tất cả những thứ này đều là việc nguyên chủ phải làm.
Diệp Thanh Quân: “……” Được rồi, từ góc nhìn nguyên chủ mà nói thì diễn biến tâm lí của vai chính này quả thực giống như nam phụ độc ác vậy.
*Khóa truyện: truyện có cảnh nóng sẽ bị kiểm duyệt và khóa lại.