Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 25: Phiên ngoại

Mấy pháo hôi không cẩn thận bị tang thi vây quanh, lúc sắp đi lãnh cơm hộp, đột nhiên trông thấy một người đàn ông từ phía xa đi tới.

Người kia đi giữa bầy tang thi nhàn nhã giống như đang tản bộ , mặc dù là mạt thế nhưng quần áo vẫn cứ chỉnh tề, dung mạo tinh xảo khiến người ta vừa thấy là khó quên.

Mấy pháo hôi này ngẩn người, sau đó liền đột nhiên bắt đầu kêu cứu, hi vọng cao thủ có thể hảo tâm cứu giúp bọn họ.

Tiếp theo, người kia chú ý tới bên này, nhàn nhạt nhìn lại, sau đó tang thi bên cạnh bọn họ đều bị đốt thành tro bụi. Họ vội vàng nói lời cảm ơn với người kia, lúc này mới phát hiện, phía sau hắn ta vậy mà dắt theo một con tang thi.

Người này, chính là Bạch Văn Tùng đang nuôi tang thi.

Thân thể con tang thi này thập phần hoàn chỉnh hiếm thấy, trên cổ buộc xích, hai tay cũng bị trói chặt, nhìn thấy người liền muốn nhào tới, lại bị Bạch Văn Tùng giữ chặt, chỉ có thể nhe răng trợn mắt với bọn họ. Bạch Văn Tùng xoa xoa tóc của nó.

Mấy người nghĩ thầm sở thích của cao thủ thật không giống người thường, vậy mà khẩu vị nặng đi nuôi tang thi… Bọn họ đang muốn đưa ra thỉnh cầu đi cùng cao thủ, liền thấy đối phương quay đầu nhìn họ, lạnh lùng nói: “Đem tinh hạch của những con tang thi này đào ra.”

Bọn họ nào dám từ chối, vội vã cầm lấy vũ khí trong tay liền bắt đầu động thủ với sọ não tang thi, chỉ lo động tác chậm sẽ làm cao thủ nổi giận.

Bạch Văn Tùng nhìn về phía bé ngoan tang thi bị mình vuốt đầu, tâm trạng hết sức phức tạp. Chờ mấy người kia đưa tinh hạch tới, hắn dùng nước đem tinh hạch rửa sạch sẽ, sau đó nghiền thành bụi phấn, tiếp theo ôn nhu nói với tang thi: “Đến đây, ăn cơm.”

Tang thi đương nhiên nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhưng dưới uy áp của Bạch Văn Tùng, nó ngoan ngoãn mở miệng ra. Sau đó, hắn liền đem bột phấn tinh hạch đưa vào miệng nó, hết thảy tinh hạch còn lại cũng đều là kết cục này.

Mấy pháo hôi thấy thế thập phần đau lòng, những tinh hạch này đều có thể đổi không ít đồ vật ở trong căn cứ, không nghĩ tới cao thủ thế mà dùng nó cho tang thi ăn, quả thực quá phí phạm của trời!

Có người thực sự không kiềm chế được, dù sao cũng là pháo hôi thông minh, không thể hi vọng được gì, hắn tiến lên nói với Bạch Văn Tùng : “Vị đại nhân này, cho tang thi ăn tinh hạch sẽ chỉ làm nó trở nên càng mạnh mẽ hơn mà thôi, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức cho bản thân sao? Lại nói, nhiều tinh hạch như vậy cũng có thể đổi không ít vật tư trong căn cứ.”

Bạch Văn Tùng mang bộ dáng không thèm để ý: “Với ta mà nói, loại đồ vật như tinh hạch này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn chưa tới lượt loại người như ngươi đến khoa tay múa chân.”

Người này có chút tức giận, nhưng lại không dám đắc tội Bạch Văn Tùng, liền ăn nói khép nép mời hắn cùng đến căn cứ.

Bạch Văn Tùng đương nhiên là từ chối không chút do dự. Trên thực tế, hắn cứu giúp bọn họ cũng chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi, hắn hiện tại đúng là không có ý định muốn đi căn cứ.

Mấy người này vốn định không biết xấu hổ đi theo hắn, đến lúc gặp phải nguy hiểm cũng không lo hắn không cứu người. Không nghĩ tới Bạch Văn Tùng vậy mà đi đến nơi nhiều tang thi, những tang thi đó sẽ không tấn công hắn mà lại tấn công bọn họ, họ đành phải từ bỏ ý tưởng không đáng tin như vậy.

----------------

Trải qua mấy tháng khá dài, Bạch Văn Tùng cuối cùng cũng đem tang thi Diệp Thanh Quân cho ăn tới cấp cao nhất, thế nhưng còn thiếu một chút nữa. Hắn không chút do dự đút cho tang thi vài giọt máu tươi của mình.

Tang thi lập tức yên tĩnh lại, sắc mặt vốn xanh xao chậm rãi khôi phục hồng hào, một ít chỗ bị nát trên cơ thể cũng được chữa trị nhanh chóng, nó bây giờ thấy thế nào cũng là một người bình thường.

Bạch Văn Tùng vốn rất kích động, nhưng lại phát hiện có điểm không đúng.

Người này căn bản không phải Diệp Thanh Quân mà hắn biết, mà là người hắn quen trước mạt thế. Trước đây hắn đã có chút nghi ngờ, dù sao Diệp Thanh Quân có rất nhiều nơi không giống với kiếp trước, có lúc hoàn toàn không phải là cùng một người.

Nhưng khi thấy được ánh mắt của người trước mặt, Bạch Văn Tùng mới có thể xác định được hai người bọn họ căn bản không phải cùng một người.

Người kia nghi hoặc mà lại sợ hãi nhìn Bạch Văn Tùng: “Ngươi không có việc gì? Chẳng phải là ngươi đã bị ta đẩy vào trong đàn tang thi ư? Làm sao còn có thể sống sót…”

Bạch Văn Tùng không muốn tin vào việc bản thân thế mà hại chết Diệp Thanh Quân, liền trực tiếp đem cái kẻ định chạy trốn này đánh ngất. Nhìn bộ dáng của người đang ngất xỉu, hắn không ngừng tự nói với mình, người đó nhất định sẽ trở về.

Sau đó, Bạch Văn Tùng tìm một căn nhà ở nơi dày đặc tang thi, đem đối phương khóa ở bên trong, mỗi ngày dùng đủ các loại phương pháp, nỗ lực đánh thức cậu. Tuy đối phương vẫn luôn mắng hắn là kẻ điên, đồ thần kinh, nói là người đó căn bản không tồn tại.

Thế nhưng, mặc kệ là phương pháp gì cũng đều vô dụng. Cuối cùng, Bạch Văn Tùng không khống chế được dùng đến cách vô cùng máu me, khẩu vị nặng, cũng vì cơ thể đối phương hiện tại là tang thi cấp cao nên mới không có ngỏm củ tỏi.

Sau khi Bạch Văn Tùng cuối cùng cũng xác định được là không có cách nào, hắn gần như muốn tan vỡ. Hắn gắt gao đem đối phương đang hôn mê bất tỉnh ôm vào trong ngực, không khống chế được cắn xé từng miếng máu thịt người kia. Trong mùi máu tươi, nước mắt hắn cũng không kiềm chế được rơi xuống.

Nếu không thể sống bên nhau, vậy hắn liền dùng một cách khác là được.