Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 10.1

Chiếc hộp kính nhốt họ rất lớn, đủ để chứa ba người và một con chó mà vẫn có chỗ cho Ô Vọng nhảy lên nhảy xuống khi tỉnh dậy.

Bên ngoài hộp bị phủ bởi một lớp màng trong suốt. Tiểu Đào, vốn đã thấy qua nhiều thứ, khẳng định đây chắc chắn là một sản phẩm công nghệ, không phải sáng tạo của thiên đường.

"Gâu..." Ô Vọng hoàn toàn không để tâm đến phân tích của Tiểu Đào, lo lắng kiểm tra từng sợi lông trên người mình. Sau khi xác nhận rằng chúng vẫn sạch sẽ và bồng bềnh mới thả lỏng nằm xuống.

Nó đặt cằm lên chân trước, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, rồi lại tò mò mở mắt, nghiêng đầu quan sát hai người còn lại trong hộp.

Mùi hương của hoa bách hợp không rõ từ đâu lan tỏa khắp hộp.

Trong hương thơm ngào ngạt, Chu Mạt ngủ rất sâu nhưng không hề yên ổn. Tư thế nằm của cậu nhóc rất khó chịu, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể tưởng tượng được cậu nhóc đã bị quái vật nhét vào hộp kính một cách thô bạo như thế nào.

So với Chu Mạt, Phù Quang trông tao nhã hơn nhiều.

Hắn tựa lưng vào vách hộp, co nhẹ một chân dài. Mái tóc bạc ánh như ánh trăng buông xuống bờ vai rộng, tạo thành một dòng suối bạc mờ ảo phía sau.

Những ai biết chuyện thì sẽ hiểu rằng hắn đang bị bắt, còn những người không biết chắc sẽ nghĩ rằng đây là cảnh quay từ một bộ phim nào đó.

"Ngất xỉu mà vẫn không quên tạo dáng, đây chính là phong thái tự dưỡng của người đẹp trai sao?" Tiểu Đào tặc lưỡi, có chút không hài lòng, "Tạo dáng cho ai xem chứ."

Ô Vọng thu ánh mắt lại, nhìn về phía Tiểu Đào gâu một tiếng.

Chó đã tỉnh, sao người vẫn chưa tỉnh? Ở độ tuổi này sao có thể ngủ sâu đến vậy chứ?

Tiểu Đào đáp: "Đó là hiệu ứng ru ngủ của Gabriel. Giờ họ vẫn đang chìm trong ảo giác, tôi đã gọi suốt cả buổi, chỉ có anh Ngáo vừa kêu là tỉnh ngay."

Cậu lại tiến đến gần Chu Mạt, đưa tay véo mạnh vào má Chu Mạt và nhận được một loạt tiếng nói mớ rêи ɾỉ:

"Mẹ... không phải... thật mà... không tin..." Ngũ quan của Chu Mạt nhăn nhó đầy đau đớn, khuôn mặt đỏ bừng lên như trong giấc mơ cậu nhóc cũng đang cảm thấy khó thở, "Không thể nào..."

Cậu nhóc còn nhỏ, ngũ quan vẫn mang nét trẻ con, nên khi khó chịu trông lại càng đáng thương hơn.

Hai hàng lông mi đẫm nước không ngừng run rẩy, vài giây sau không giữ được nữa những giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài xuống.

Không biết có phải do ánh sáng hay không mà trong nước mắt của Chu Mạt mơ hồ ẩn hiện một chút sắc đỏ nhạt.

Hương hoa bách hợp trong hộp ngày càng trở nên nồng nàn.

Ô Vọng hắt hơi một cái thật mạnh, hai mắt đẫm lệ, nó cố gắng cúi đầu giấu mũi vào bộ lông trước ngực, làm chiếc đồng hồ quả quýt treo trước ngực cũng đung đưa vài cái.

Vài viên ác quỷ chiên giòn rơi ra từ đồng hồ.

"?" Tiểu Đào bị phân tán sự chú ý trong chốc lát, "Cái này cũng nhét vào đồng hồ được sao? —— cũng đúng, NPC chiên giòn cũng có thể tính là đạo cụ đặc biệt... Nhưng anh Ngáo à, chó cũng biết tích trữ lương thực sao?"

Trước đây, cậu từng đọc một bài viết khoa học nói rằng bộ não của chó thiếu đi chất xám phát triển như con người nên chúng không hiểu được khái niệm trì hoãn thỏa mãn, không thể thực hiện hành vi tích trữ lương thực.

Nhưng cậu cũng từng thấy một số con chó hoang nhét thức ăn vào ổ, để dành cho bữa ăn tiếp theo...

Tình huống thứ hai này thường xuất hiện trong các phó bản có bối cảnh thế giới Cyberpunk.

Những con chó hoang đó hoặc là chó thí nghiệm trốn ra từ phòng thí nghiệm, hoặc là thú cưng bị chủ bỏ rơi. Vì đã trải qua cấy ghép não nên khả năng tư duy của chúng cao hơn so với những con chó bình thường.

Tiểu Đào nói: "Anh Ngáo, anh đã từng cấy ghép não chưa... Anh Ngáo, anh đang làm gì vậy!?"

Trong khi thú hai chân mải suy nghĩ lung tung, Ô Vọng sẽ không ngồi đó ngây ngốc chờ đợi.

Nó nhìn Chu Mạt đang trông như sắp chết đến nơi với ánh mắt thương cảm, rồi bắt đầu bày biện mâm lễ vật của mình. Nó tìm khắp hộp kính những món đồ do người đi trước để lại, rồi cắn ba viên khuy áo đá quý lấp lánh từ ống tay áo của Phù Quang.

Tay áo của Phù Quang lập tức bị trụi mất một bên: "..."

Ô Vọng trang nghiêm đặt những món đồ này bên cạnh Chu Mạt, xếp ba viên khuy lấp lánh nhất lên trán cậu nhóc, tiện thể đặt mấy viên thịt chiên ngon lành vừa rơi ra bên khóe miệng trắng bệch, nứt nẻ của cậu nhóc.

Ô Vọng ngẩng đầu lên: "À...húuuuu..."

Tiếng hú buồn bã vang lên, cùng lúc đó Chu Mạt trong lúc nức nở vô tình nuốt phải ba viên ác quỷ chiên giòn.

—— đồ ăn vặt chiên rán tương đương với thực phẩm rác.

Danh sách đen của mẹ nhưng lại là món khoái khẩu của con.

Phù Quang không biết đã học được kỹ thuật nấu nướng từ đâu nhưng món chiên xù của hắn dù đã nguội vẫn giòn tan và thơm phức.

Chu Mạt vẫn còn ngất nhưng miệng đã theo bản năng bắt đầu nhai, cắn rộp rộp vài cái, khuôn mặt đầy đau khổ bỗng dưng hiện lên vẻ bối rối, giãy giụa để tỉnh dậy.

"Sao—— khụ! Khụ khụ!" Cậu nhóc cố gắng điều hòa hơi thở, dụi mắt nhìn xung quanh, "Cái này—— chuyện gì vậy?! Anh Tiểu Đào , vừa rồi em hình như mơ thấy một cơn ác mộng rất thật!"

"Em mơ thấy em về nhà...”

Chu Mạt nói nửa chừng thì đột ngột dừng lại.

Cậu nhóc nhìn Ô Vọng: "...Anh Ngáo đây là sao vậy? Sao anh lại há mõm ra trông kinh ngạc như nhìn một streamer đứng đầu bảng xếp hạng tắt filter đi vậy?"

Tiểu Đào đáp: "...Anh ấy bị màn xác chết vùng dậy của em làm cho sợ hãi rồi."

"..." Ô Vọng từ từ khép mõm lại, ánh mắt quả thực mang nét tương tự như bị người đứng đầu bảng xếp hạng lừa gạt tình cảm.

Nó oán hận liếc Chu Mạt vài cái, sau đó dùng móng lấy lại mấy viên đồ chiên còn lại về phía trước mặt mình, giận dữ ăn sạch.

Chu Mạt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa hành động của anh Ngáo: "??"

Cậu nhóc nhìn quanh: "Sao quanh đây toàn là rác thế này... Trời ơi! Đây không phải là khuy áo của Phù Quang sao? Sao lại..."

Nói đến đây, cậu nhóc bắt đầu liếc mắt nhìn Ô Vọng.

Dù sao thì trong cả cái hộp này, chỉ có mỗi anh Ngáo là đủ gan làm chuyện này thôi.

Tuy nhiên Ô Vọng đã quay lại nằm xuống nghỉ ngơi rồi.

Rõ ràng, "khuy áo đá quý là bảo vật quý giá" và "mạng của Phù Quang cũng là mạng, phải chăng nên lo lắng cho Phù Quang một chút" đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nó.

"..." Biểu cảm của Chu Mạt ngay lập tức trở nên khổ sở, ngay cả cảm giác u ám do cơn ác mộng mang lại cũng bị ép bay đi gần hết, "Thôi, mong là sau này Phù Quang có thể chấp nhận lời giải thích của em..."

Ban đầu cậu nhóc còn muốn kể cho Tiểu Đào nghe về giấc mơ của mình nhưng giờ lại cảm thấy chẳng còn gì đáng nói nữa. Cậu chỉ đơn giản giải thích là mình nhận ra thứ đang ăn trong miệng và khung cảnh trong mơ hoàn toàn khác nhau từ đó mới nhận ra có lẽ mình đang bị ảo giác: "……Vậy nên, tình huống hiện tại của chúng ta là gì?"

"Ở bên ngoài cái hộp kính này là Gabriel đang nâng chúng ta lên à? Liệu có thể phá vỡ hộp này không?"

Cậu nhóc gãi gãi lưng, dường như chỗ đó càng ngày càng ngứa, ánh mắt quét qua Phù Quang đang ngồi dựa bên cạnh, vô thức hạ thấp giọng: "Còn nữa, các anh nghĩ —— hắn thật sự đang hôn mê hay chỉ giả vờ?"

Giọng Tiểu Đào cũng hạ xuống thấp hơn: "Thu móng của nhóc lại đi. Nhóc còn định đánh thức hắn sao? Hắn hôn mê không phải vừa hay à? Lát nữa chúng ta sẽ tìm cách ra ngoài, tách ra hành động riêng với hắn. Cũng không cần lo hắn là người hay quái ——"

Phù Quang đang ngồi yên bỗng "đúng lúc" động đậy.