Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 9.2

Phía sau nhiều trang nhật ký đã bị mất, chỉ còn lại trang cuối cùng.

Nói đây là một trang nhật ký còn không bằng nói đó là một lá thư tuyệt mệnh. Mở đầu là dòng chữ: "Gửi người đến sau":

"Nếu bạn có được cuốn nhật ký này, chứng tỏ tôi đã không thể trở về từ Vườn Địa Đàng.

Tôi không biết lai lịch của bạn, nhưng nếu bạn có thể xâm nhập vào nơi này chắc hẳn bạn là đồng đội của tôi. Tôi đã sắp xếp lại tất cả các tuyến di chuyển của thiên sứ mà tôi thu thập được cho đến nay thành bảng biểu và bản đồ để bạn có thể đối chiếu và tránh né những Tử Thần di động đó.

Theo biểu đồ tuyến đường, vào mỗi buổi trưa lúc 12 giờ, Thiên đường sẽ rơi vào trạng thái không có ai canh gác. Tất cả các thiên sứ sẽ trở về phòng riêng để làm lễ và nghỉ trưa.

Ngày mai, tôi sẽ tận dụng khoảng thời gian nghỉ trưa này để tiến vào Vườn Địa Đàng. Nơi đó là nơi các thiên sứ sinh ra tiểu thiên sứ. Chỉ cần phá hủy nơi đó, đám quái vật này chắc chắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng."

Nhật ký viết đến đây thì bị ngắt quãng.

Phần sau dường như được viết thêm sau một hồi do dự, nét chữ trở nên vội vàng hơn:

"Tôi không biết mình có thành công hay không. Bộ đồ bảo hộ của tôi đã hao mòn đến mức thấp nhất, đạn dược cũng chỉ còn lại vài viên. Nếu thất bại...

Người đến sau, tôi chỉ có một thỉnh cầu.

Xin hãy truyền lại những thông tin này, giống như tôi đã nhận chúng từ một người tử sĩ trước đó và truyền lại cho bạn.

Có lẽ tôi không thể trở về nhà chăm sóc đám mèo nhỏ nữa, mộ của Mira trong tương lai cũng không biết có ai đến thăm hay không. Nhưng tôi chân thành hy vọng rằng một ngày nào đó, sẽ có người cầm lấy những thông tin này, phá hủy hang ổ của lũ quái vật, đánh sập Viện Nghiên Phù Không và sau đó bình an trở về nhà.

Ôi trời... Trước khi hành động, tôi lại bất giác nhớ tới Mira, nhớ về ngôi nhà của chúng tôi với vườn hoa bách hợp.

Vào những buổi sáng mùa đông, Mira thường cầm cốc cà phê ngồi bên bàn trong vườn đọc báo. Ánh nắng sưởi ấm đôi vai của nàng, lũ mèo nhỏ thì chơi đùa bên chân nàng...

...Tôi nhớ nhà.

Liệu tôi còn có thể trở về không?"

Lật sang trang sau của cuốn nhật ký, một bức ảnh cũ rơi xuống.

Trong ảnh, có bảy người mặc quân trang đứng sát vai nhau, hướng về phía ống kính nở nụ cười rạng rỡ.

Dưới năm người ghi chú là "Đã hy sinh". Hai người còn lại là một nam và một nữ, họ nắm chặt tay nhau, trên tay đeo một cặp nhẫn cưới màu bạc.

"Đây... có lẽ là Mira và chủ nhân của cuốn nhật ký." Chu Mạt khẽ nói bằng giọng mũi, "Không ghi chú Mira đã chết chẳng lẽ là hy vọng cô ấy vẫn còn sống sao?"

Nhóc hít sâu một hơi, thì thầm: "Em cũng muốn về nhà... Ba mẹ còn đang chờ em về giúp đỡ."

Ô Vọng lặng lẽ đến gần, chiếc đuôi mềm mại quấn lấy chân Chu Mạt như một cái ôm an ủi.

Chu Mạt cảm thấy được một chút sức mạnh, dụi dụi mắt rồi tỉnh táo lại: "Tổng kết một chút!"

"Đầu tiên, xác định vị trí của tiểu thiên sứ! Hẳn là ở trong Vườn Địa Đàng. Thứ hai, vào mỗi buổi trưa 12 giờ, các thiên sứ sẽ trở về phòng riêng."

Nhóc đề xuất: "Chúng ta... có lẽ cũng có thể đợi đến 12 giờ trưa mai? Dựa theo bản đồ của chủ nhân cuốn nhật ký mà lẻn vào Vườn Địa Đàng. Chỉ không biết tại sao chủ nhân cuốn nhật ký lại thất bại... Chúng ta đã nhìn thấy Vườn Địa Đàng nhưng không có vẻ là sẽ bị tấn công."

"Có thể đã gặp phải sự kiện bất ngờ."

Tiểu Đào vẫn đang nghiên cứu bảng biểu, gõ nhẹ vào phần phụ lục: "Ở đây có đề cập rằng, trong Thiên đường có một số Tổng lãnh thiên thần, họ sẽ không tuân theo tuyến đường cố định mà hành động tự do. Như Gabriel, sẽ ngẫu nhiên cung cấp phục vụ ru ngủ, còn Uriel sẽ ngẫu nhiên bắt người và tra tấn bằng điện."

Phù Quang nhìn bảng biểu với vẻ thích thú: "Vậy thì chờ đến mai?"

Ô Vọng đã cuộn tròn lại thành một chiếc bánh lông lớn, ngáp một cái thật to.

Chỉ có chiếc đuôi vẫn quấn quanh người Chu Mạt, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào chân nhóc.

Chu Mạt cảm động đến rưng rưng nước mắt, ngồi xổm xuống, định dụi mặt vào bộ lông mềm mượt trên lưng Ô Vọng.

"Bốp"

Chiếc đuôi của Ô Vọng đập vào trán Chu Mạt phát ra âm thanh rõ ràng như một lời từ chối dứt khoát và cảnh cáo.

"..." Chu Mạt ngượng ngùng xoa trán rồi lùi lại, ngồi xổm xuống, kéo ống quần của Tiểu Đào: "Anh xem Ô Vọng cũng nằm xuống rồi, chúng ta chờ đến trưa mai được không?"

Tiểu Đào không tỏ ý kiến, quay lại lấy ra mấy chiếc bánh khô đã vơ vét được trước đó, chia cho Chu Mạt vài miếng: "Ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm, lấy sức."

"... Chu Mạt cúi đầu nhìn chiếc bánh quy khô, mắt hướng về phía Phù Quang đầy mong đợi, "Anh à. Trong bếp có món gì không—"

"Địa phận cá nhân, không phục vụ bên ngoài." Phù Quang buông mi, khẽ gõ vào chiếc đồng hồ bỏ túi được đánh dấu【??? 】, không biết hắn đang trang trí gì nhưng vẫn không mất một giây để từ chối.

Chu Mạt: "..."

Còn có thể làm gì nữa, ăn bánh khô thôi.

Nói cũng phải, bánh khô vị đào mật này khá ngon. Nhóc hoàn toàn không thèm những con ác quỷ chiên giòn kia, không thèm chút nào!

Trong phòng giữ cuốn nhật ký này còn chất đống rất nhiều đồ vật. Một số là vật tư mà chủ nhân nhật ký thu thập nhưng phần lớn còn lại là thịt thối và xương trắng do thiên sứ ăn thừa.

Tiểu Đào siêng năng dọn dẹp những đồ vật bốc mùi đó ra ngoài, xử lý để có một không gian nghỉ ngơi sạch sẽ, thậm chí còn lấy ra vài chiếc bịt mắt: "Có muốn không? Thiên đường không tắt đèn vào ban đêm đâu."

Chu Mạt: "….Anh là chuyển thế của Doraemon sao? Làm ơn cho em một cái, cảm ơn."

Ngay cả Phù Quang, đang ngồi nghỉ ngơi ở bên kia cũng được phát một chiếc bịt mắt. Khi cậu đeo lên, bóng tối ập đến, thật sự có chút cảm giác như đang ngủ ở nhà.

Ô Vọng thì không cần bịt mắt. Khi Tiểu Đào đưa cho nó, nó đã ngủ say, tư thế ngủ cực kỳ an ổn, cái đuôi ngoan ngoãn cuộn tròn bên cạnh.

Nó ngủ rất ngon, rất thoải mái. Không biết đã qua bao lâu, trong cơn mơ màng, nó bắt đầu mơ mộng.

Trong giấc mơ, ánh sáng lờ mờ, có một sinh vật hai chân với khuôn mặt không rõ đi đi lại lại trước mặt nó, nói những ngôn ngữ bó không hiểu.

Cuối cùng, sinh vật đó cũng dừng lại, đưa một quả bóng lớn trước mặt nó rồi ném đi: "■■!"

Lần này nó hiểu, chắc là đang bảo nó đi nhặt bóng.

Nhưng tại sao nó lại phải nhặt bóng? Ô Vọng có chủ ý riêng của mình, nó lười biếng quay lại nằm xuống, ngáp một cái, đồng thời nghe thấy đối phương nói: "■■... anh Ngáo... anh Ngáo!"

"Ôi trời! Anh Ngáo, trên người anh có giòi kìa!"

"?!"

Ô Vọng lập tức tỉnh dậy, cả thân hình bật lên từ mặt đất, cúi đầu điên cuồng kiểm tra.

Giòi thì không có nhưng môi trường xung quanh có vẻ cũng không ổn.

Ban đầu họ ngủ trong phòng của thiên sứ nhưng giờ đây, không hiểu sao, họ bị nhét nằm la liệt trong một chiếc hộp kính khổng lồ.

Trong hộp kính tràn ngập hương hoa bách hợp, lay động qua lại, tiến về phía trước.

Tiểu Đào, người vừa vất vả gọi Ô Vọng dậy, bất lực nói: "Có vẻ chúng ta đã gặp sự kiện ru ngủ ngẫu nhiên của Gabriel rồi."

Sao lại xui xẻo thế này, bao nhiêu phòng mà Gabriel lại chọn đúng phòng của họ — À, trong một phòng có ba người xui xẻo tụ tập nhỉ? Vậy thì cũng hợp lý thôi.