Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 8.2

Với một chú Husky, ngồi im tại chỗ mười phút đã vượt qua giới hạn chịu đựng của giống loài. Nó làm như không có việc gì vẫy đuôi, tự nhiên đứng dậy. Vừa xoay người định bỏ đi thì bị Phù Quang gọi lại: “Chờ một chút.”

Lỗ tai của nó thoáng ngả về phía sau.

Phù Quang kéo theo một cục thịt lớn, chiếm gần nửa căn phòng, cười mỉm đầy ý tứ, giống như muốn viết rõ lên mặt rằng "Ta đang mượn cơ hội để trả thù": “Dù thân thể nhỏ nhưng chân muỗi cũng là thịt. Mi ——”

Anh Ngáo lập tức chạy nhanh như thỏ, nhảy ra khỏi phòng, dường như chỉ cần nó chạy đủ nhanh thì sẽ thoát khỏi bữa tiệc kinh dị này.

Tiếc là Phù Quang không phải người bình thường và rõ ràng không có ý định bỏ cuộc.

Hắn kéo theo cục thịt đang giãy giụa vô ích, sử dụng một đạo cụ nào đó, nhìn thì có vẻ không nhanh nhưng lại bay vυ't ra khỏi phòng, không ngừng đeo bám theo sau nó: “Lãng phí thức ăn không phải là thói quen tốt. Có phải mi không thích ăn sâu bọ không? Vậy để ta xử lý nguyên liệu sạch sẽ hơn thì chắc sẽ không còn vấn đề gì nữa chứ?”

“…… Gâu!” Một bức tường băng đột nhiên xuất hiện trước mặt Ô Vọng, chặn đường đi của nó.

Phù Quang chậm rãi dừng bước, thu lại chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay. Dưới ánh mắt phức tạp của Tiểu Đào và Chu Mạt, hắn tiếp tục nhồi nhét cục thịt, cho đến khi nó bất tỉnh rồi mới ném qua một bên chờ xử lý.

【 Đinh! Nhiệm vụ đã hoàn thành. 】

【 Phần thưởng nhiệm vụ: [ Sao băng điều ước ] 】

【 Bạn có muốn rời khỏi phó bản không? [ Có / Không ] 】

Phù Quang không hề do dự, chọn ngay [ Không ].

Anh Ngáo: “……”

【 Bạn có xác nhận sử dụng đạo cụ không? [ Có / Không ] 】

Phù Quang chọn [ Có ] ngay lập tức: “Tôi muốn một gian bếp di động.”

Anh Ngáo: “…………”

Tiểu Đào và Chu Mạt: “…………”

Thật sự không hiểu nổi tại sao Phù Quang lại có chấp niệm mạnh mẽ với việc nhồi nhét đồ ăn cho chó như vậy, rõ ràng trước đó hắn còn thúc giục mọi người nhanh chóng đi Địa Ngục để hoàn thành nhiệm vụ … Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi mà phần thưởng hắn lại chọn là một gian bếp di động.

Đây là gì?

Đây rốt cuộc là cái gì?

Cả người và chó đều không thể hiểu nổi suy nghĩ của Phù Quang, điều duy nhất có thể chắc chắn là người này nhất định có động cơ thầm kín trong việc nhồi nhét thức ăn!

Có thể là… Hắn định đầu độc chó?

Chu Mạt cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, dù sao trước đó Phù Quang cũng từng ra tay gϊếŧ người ——

“Nếu lo lắng ta xử lý đồ ăn cho chó không đủ sạch sẽ, ta có thể thử trước khi mi ăn.” Phù Quang lắc lư trong gian bếp di động dần hiện ra, tâm trạng có vẻ tốt, quay đầu nói với Ô Vọng.

Hai người một chó: “……”

…… Cho nên cũng không phải vì đầu độc sao.

Vậy, mẹ nó, rốt cuộc là vì cái gì??

Khi một người bình thường cố gắng lý giải tư duy của kẻ điên, họ sẽ đi vào con đường sai lầm.

Khi Tiểu Đào nhớ lại bài học này thì mùi hương thơm phức từ gian bếp di động đã bay ra. Chu Mạt bên cạnh liên tục nuốt nước miếng: “Thơm quá… Em muốn ăn gà luộc.”

Còn có thịt nướng, cua chiên giòn… Chu Mạt không thể nhịn nổi, nhích dần đến gần gian bếp nhìn Phù Quang thật sự giữ lời tự mình nếm thử thức ăn. Âm thanh giòn tan từ miếng thịt chiên xù phát ra giữa môi, mùi thơm của dầu mỡ vương vấn giữa môi răng.

Ô Vọng chỉ do dự một chút rồi ngay lập tức lao vào đĩa thức ăn lớn, ăn say sưa đến mức đĩa thức ăn bị đẩy thẳng tiến một đường về phía trước.

“……” Chu Mạt cạn lời, “Nếu Phù Quang không phải muốn làm cho anh Ngáo bị viêm tuyến tụy vì ăn quá nhiều dầu mỡ thì có lẽ hắn thật sự muốn làm đầu bếp trong trò chơi này.”

Tâm tư của Phù Quang như kim đáy biển. Chu Mạt thử mò nhưng không chạm đến.

Phù Quang nhẹ nhàng nhướn mày: “Chẳng lẽ không thể chỉ đơn giản là vì tôi muốn làm điều tốt thôi sao?”

Hắn ngồi xuống bên cạnh Ô Vọng, kiên nhẫn đưa tay ra: “Bắt tay nào.”

Có con Husky nào lại bắt tay người khác trong lúc đang ăn đâu chứ. Ô Vọng đẩy đĩa thức ăn sang hướng khác.

Phù Quang cũng không tức giận, thu tay lại rất tự nhiên quan tâm đến nhiệm vụ của Tiểu Đào: “Để tìm được vị trí của tiểu thiên sứ, có lẽ chúng ta cần thu thập những trang sách rơi rớt trong Thiên Đường. Nhưng nơi này rộng lớn như vậy, chỉ riêng một tầng đã có vô số cửa ẩn, mở từng cửa để tìm kiếm thì đến bao giờ mới xong đây?”

Tiểu Đào cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Đang lúc định xem có cách nào tốt hơn không thì đột nhiên cẳng chân của cậu bị đĩa thức ăn đâm vào.

Ô Vọng dùng chân trước đẩy đĩa thức ăn trống không, ngửa đầu sủa một tiếng.

Ăn sạch rồi. Còn muốn nữa.

Phù Quang: “? Ta mới là người nấu ăn cơ mà?”

Chó không thèm để ý đến hắn.

Tiểu Đào cố nhịn không phun lời châm biếm: "Anh đã quên anh trêu chọc anh Ngáo như thế nào à?". Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn chờ ăn của anh Ngáo, cậu cảm thấy thực sự quá đáng yêu, không nhịn được, đưa tay ra: “Anh Ngáo, bắt tay nào!”

“Gâu?” Ô Vọng cúi đầu, ngoan ngoãn vươn chân chó ra... nhưng lại ném vào tay thú hai chân một đống lông mới cào ra.

"......" Tiểu Đào rơi vào im lặng vài giây.

Cậu nhìn chằm chằm vào [xúc xắc may mắn] trong tay, cứng đờ một lúc rồi nắm lấy Ô Vọng: "Đạo cụ không phải là thứ để anh vứt lung tung như vậy, anh ——"

Cậu định nhét lại [xúc xắc may mắn] vào bộ lông của nó giống như hệ thống đã làm trước đây. Nhưng không hiểu sao lại có gì đó không đúng, [xúc xắc may mắn] đột nhiên sáng lên, lóe lên như một quả bóng disco:

【 Xì! Tránh xa ta ra! Đồ đen đủi xui xẻo! 】

【 Dù có cho ngươi 100% may mắn thì cũng vô ích thôi! 】

【 Giá trị may mắn của sinh vật này quá thấp, không xứng đáng sở hữu [xúc xắc may mắn]. Vui lòng thay đổi người sử dụng! 】

[xúc xắc may mắn] giống như một nam châm cùng cực bị đẩy ra khỏi một nam châm cùng cực khác, sau khi dùng giọng điệu nhõng nhẽo mà mắng nhiếc, nó dùng hết sức nhảy về hướng ngược lại, rơi ngay lên vai của Phù Quang, lẫn vào mái tóc bạc rối tung.

【 Ôi trời, thật không may. Ngươi quả thật từng rất may mắn nhưng bây giờ vinh quang đã không còn nữa. 】

[xúc xắc may mắn] phát ra âm thanh đầy kịch tính như thể đang diễn một vở kịch cẩu huyết kiểu “Ngươi yêu ta nhưng ta không yêu ngươi” hay “Ngươi nên từ bỏ sớm đi còn hơn”:

【 Nếu ta có thời gian để hát một bài, ta sẽ lớn tiếng nói rằng ngươi không xứng đáng. 】

【 Giá trị may mắn của sinh vật này quá thấp, không xứng đáng sở hữu [xúc xắc may mắn]. Vui lòng thay đổi người sử dụng! 】

Phù Quang, người vừa mới cười nhạo Ô Vọng cách đây không lâu: "........."

Hắn hơi nhướng mày, nhìn [xúc xắc may mắn] lại lần nữa cất cánh, nhẹ nhàng rơi vào tay Tiểu Đào như một cánh chim non về tổ. Vài giây sau, nó phát ra tiếng hét chói tai:

【 Là ai! Là ai đã ngăn chặn vận may của ngươi! Ôi trời! Đứa trẻ tội nghiệp! Ngươi vốn nên là đứa con cưng của số phận!! 】

"......" Tiểu Đào cảm thấy bản thân hiện tại như đứa con cưng của sự xấu hổ thì đúng hơn, không để [xúc xắc may mắn] kêu thêm câu nào nữa, cậu nhanh chóng nhét nó vào tay cậu nhóc Chu Mạt, người đang đứng ngây ra vì sốc.

Chu Mạt: "Sao vậy? Đợi đã ——"

【 Xin chào, bảo bối yêu dấu của ta. 】

Ngoài dự đoán của mọi người, [xúc xắc may mắn] đột ngột chuyển thành một giọng nam trầm ấm, từ tốn, lịch lãm nhưng không thiếu sự sâu lắng:

【 Hiện tại là 18 giờ đúng theo giờ của Hắc Tháp. Thành phố Luân Đôn vẫn mây mù chuyển mưa, ■■ vẫn luôn chăm sóc ngươi. 】

【 Không ai có thể cướp đi sự chăm sóc này, kể cả cái chết cũng không thể. 】

【 Hãy tận hưởng việc sử dụng ta đi, đứa con của vận mệnh. Hãy để ta cảm nhận một chút, xem vận mệnh của ngươi sẽ mạnh mẽ đến mức nào ♂~ 】

Chu Mạt, người vừa bị làn sóng cảm xúc nhộn nhạo đánh úp vào mặt: "......................."

Cứu mạng, có phải nhóc vừa bị một viên xúc xắc biếи ŧɦái quấy rối không?