Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 8.1

Trong phòng rơi vào im lặng, chỉ có tiểu ác ma vẫn đang vặn vẹo cơ thể phì nộn của mình, khóc thét lên bằng giọng the thé.

Nhưng người bắt giữ nó lại có ý chí sắt đá vẫn có thể giữ vẻ mặt hiền lành và vô hại, nở nụ cười ấm áp, thô bạo vạch mồm nó ra, dùng động tác có thể nói là tao nhã, nhét những mảnh thịt thiên sứ rơi vãi trên mặt đất vào miệng nó.

Con tiểu ác ma bị ép im lặng bằng cách vật lý: "......"

Cảnh tượng này nếu nói là tàn nhẫn thì cũng không hẳn là quá tàn nhẫn, không ai sẽ thánh thiện đến mức thương xót một con quái vật dùng đầu người làm nơi ấp trứng, chưa kể Phù Quang chỉ đơn giản là đang đút thức ăn cho nó mà thôi.

Chủ yếu là biểu cảm hiền lành và tốt bụng trên khuôn mặt Phù Quang hoàn toàn trái ngược với hành động của hắn...

Như thể cảm nhận được ánh mắt không lời của mọi người, Phù Quang hơi quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Ô Vọng không có biểu tình, rồi dừng lại ở khuôn mặt ngơ ngác của Chu Mạt: "Cậu cần giúp đỡ không?"

Chu Mạt run rẩy trước nụ cười của hắn: "Không không không... không cần."

Phù Quang hơi nhướn mày: "Thật sao?"

Chu Mạt: "............" Cứu với, cứu với "Cần cần cần cần..."

Việc trao đổi một con quái vật để đảm bảo an toàn Chu Mạt cảm thấy đáng. Đặc biệt là Phù Quang dường như thực sự định giúp, thậm chí còn tận tâm giúp nhóc đút thức ăn cho con tiểu ác ma.

"......Anh Tiểu Đào." Chu Mạt kìm nén một lúc lâu, cuối cùng không thể nhịn được, lẩm bẩm hỏi nhỏ: "Tại sao em cảm thấy không an tâm chút nào vậy? Trước đây Phù Quang còn định gϊếŧ chúng ta, lại còn dùng đầu cương thi để gài bẫy anh Ngáo. Sao bây giờ đột nhiên hắn lại muốn giúp vậy?"

Người ta thường nói rằng tâm tư phụ nữ như kim đáy biển nhưng Chu Mạt cảm thấy tâm tư của Phù Quang còn khó đoán hơn nhiều.

Tiểu Đào vuốt ve nốt ruồi đỏ nơi khóe môi, bực bội trợn mắt: "Anh là người bình thường, làm sao biết hắn nghĩ gì chứ?"

Loại người tâm tư khó đoán, hành động bất thường như thế này, cậu đã gặp qua không ít rồi. Trước đây cậu còn tốn chút thời gian để cố hiểu suy nghĩ của họ, nhưng giờ thì cậu đã nghĩ thông suốt.

Quan tâm đến việc người khác phát điên làm gì? Đó không phải là vấn đề của cậu. Điều cậu cần làm là tự lo cho bản thân, cố gắng sống sót trong trò chơi này là đủ rồi.

Như bây giờ, cậu nên tập trung dỗ dành anh Ngáo tiếp tục mở...

"——Anh Ngáo?" Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn Ô Vọng ngậm một chiếc vòng cổ hình cây thánh giá, đặt trước mặt Phù Quang.

Sau đó là một chiếc cài áo hoa bách hợp, vài bộ quần áo có vẻ sạch sẽ và mấy gói bánh khô...

"......" Phù Quang sững người, trong đôi mắt màu mật ong vốn luôn điềm tĩnh giờ lại thoáng hiện lên chút nghi hoặc: "Đây là...?"

Chu Mạt: "......"

Đồ tế lễ, chắc chắn là đồ tế lễ.

Chu Mạt nhớ lại lần đầu tiên đi dự triển lãm cosplay, vì quá mệt mỏi, cậu nhóc đã tùy ý tìm một góc tường để ngồi ngủ. Khi tỉnh dậy, nhóc thấy trước mặt mình có một đống đồ và hoa giấy xếp xung quanh, như thể ai đó đã bày trí cho nhóc. Thậm chí còn có người để lại một vòng hoa trắng bên cạnh.

Ô Vọng cúi đầu hoàn tất nghi thức tế lễ cuối cùng, duỗi chân trước đè lên ống quần của Phù Quang. Trên ống quần sạch sẽ và phẳng phiu ngay lập tức xuất hiện một dấu chân rõ ràng.

Thú hai chân đáng thương.

Thì ra là sắp chết rồi.

"......" Phù Quang tuy không hiểu văn hóa của vượn 2D*, nhưng ánh mắt thương hại dành cho người sắp chết thì hắn vẫn có thể nhận ra. Hắn mỉm cười nhìn Ô Vọng một lúc, rồi không thể không hỏi: "Trông tôi giống người sắp chết đến vậy sao?"

* "Nhị thứ vượn văn hóa" (二刺猿文化) là cách gọi châm biếm của một số cộng đồng mạng Trung Quốc để chỉ văn hóa của những người hâm mộ và yêu thích văn hóa Nhật Bản, đặc biệt là anime, manga và các sản phẩm liên quan đến văn hóa otaku.

"Gâu." Ô Vọng bình tĩnh đáp lại, trong đầu lóe lên hình ảnh của những người lang thang bệnh hoạn ở thành phố Silicon.

Những người lang thang này vì không có tiền mua chip não chất lượng, thường xuyên bị hỏng hệ thần kinh do những con chip chất lượng kém gây ra. Lúc thì tỉnh táo, lúc thì điên loạn, lúc thì thân thiện, lúc thì điên khùng giống hệt con thú hai chân với bàn tay yếu đuối này.

Nếu kéo dài thêm mười ngày mà không được điều trị thì kết cục duy nhất của họ là chip não sẽ phát nổ.

"Bùm" một tiếng, sọ não sẽ bị nổ thành hàng trăm mảnh.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Ô Vọng càng cảm thấy thương hại hơn. Nó lại đổi chân đè lên ống quần của Phù Quang, để lại thêm một dấu chân hoa mai đối xứng.

"......" Phù Quang có lý do để nghi ngờ rằng con chó này chỉ đang kiếm cớ để lau chân.

Và đúng như hắn dự đoán, khi hắn cúi xuống định nhấc nó lên, nó nhanh chóng nhảy ra xa, dùng chân sau đạp lên cẳng chân hắn để lấy đà, để lại thêm một đôi dấu chân mới.

Hắn nhìn chằm chằm vào bốn dấu chân hoàn chỉnh đó trong vài giây, rồi bật cười.

Chu Mạt: "............"

...... Anh Ngáo, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Trước đây anh còn tránh người này như tránh tà, sao bây giờ lại chủ động trêu chọc hắn thế —— anh nhìn ánh mắt của hắn xem, sát khí còn không giấu nổi rồi kia kìa!

Ô Vọng dường như không nhận ra bầu không khí căng thẳng xung quanh, vui vẻ lùi lại vài bước, ngắm nhìn kiệt tác của mình, rồi ngẩng đầu hú lên: "Áu ——"

"............" Phù Quang nhất thời không biết tiếng hú của con chó khó nghe hơn hay tiếng khóc ai oán của tiểu ác ma khó nghe hơn nhưng đoạn gào thét này sao giống như tiếng sói hoang đang than khóc cho đồng loại vừa chết vậy nhỉ?

Ô Vọng nhìn Phù Quang vẫn đang giữ nụ cười lịch sự: "Gâu gâu."

Với hai tiếng sủa làm kết thúc, Ô Vọng liếʍ chân của mình rồi nằm xuống tại chỗ, nheo mắt lại. Hoàn toàn phớt lờ Tiểu Đào đang cố gắng dụ dỗ nó tiếp tục mở sò, giống như một tảng đá bất động.

Chu Mạt: "...... Em nghe nói giống Husky không hề ngu ngốc đâu. Không nghe lời có thể là vì nó không muốn nghe, nó có suy nghĩ riêng của nó."

Tiểu Đào khô cả miệng vì dụ dỗ: "......"

Cậu chẳng lẽ lại không biết điều đó sao?

Nhưng nếu Ô Vọng không mở sò, cậu sẽ phải dùng đạo cụ. Trò chơi chỉ mới diễn ra được một chút mà bên cạnh lại có một quả bom hẹn giờ không biết nổ khi nào. Những đạo cụ tăng cường sức mạnh có giới hạn thời gian đó chẳng nhẽ lại không tiết kiệm để dùng ư? Nếu chẳng may gặp nguy hiểm, chỉ vì thiếu một hai món đạo cụ mà họ không còn ai sống sót rời khỏi phó bản thì sao?"

Giọng nói ôn hòa của Phù Quang vang lên, mang theo một sự thiện ý khó đoán: "Không sao."

"Lúc trước Cassie ở phòng khác ăn còn dư lại một ít đồ, tôi đã mang theo một ít. Đủ để đút cho hai con tiểu ác ma này."

Chu Mạt: "......"

Lần này thật sự không phải cậu đa nghi... Người bình thường có ai lại mang theo những thứ này không chứ? Người này chẳng nhẽ đã biết trước rằng sẽ có chuyện xảy ra nên mới đi gom đồ như thế sao?!

Còn nữa, ánh mắt của ngài khi nãy vẫn còn lạnh lùng như muốn gϊếŧ người tại chỗ, vậy mà ngay sau đó lại trở nên thân thiện chủ động giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ —— điều này thật sự làm người khác cảm thấy bất an đấy ạ!

Tất nhiên, những điều này cậu chỉ dám nghĩ trong đầu, không dám nói ra miệng.

Vì vậy, Phù Quang tiếp tục bình thản nhồi thức ăn như nhồi vịt cho tiểu ác ma, mặc cho nó khóc la trong đau khổ hắn vẫn nhét thức ăn vào họng nó một cách lạnh lùng vô tình.

【 Đinh! Nhiệm vụ đã hoàn thành. 】

Kết thúc mười phút nhồi nhét thức ăn như nhồi vịt, chiếc đồng hồ bỏ túi của Chu Mạt phát ra âm thanh điện tử lạnh lùng:

【 Phần thưởng nhiệm vụ: [ Chiếc nôi ] 】

【 Bạn có muốn rời khỏi phó bản không? [ Có / Không ] 】

Chu Mạt không chút do dự bấm chọn “Không”.

“?” Anh Ngáo và Phù Quang đồng thời nhìn về phía cậu nhóc.

Tiểu Đào cũng bất ngờ, nhìn cậu nhóc chằm chằm: “Nhóc làm sao vậy? Có thể rời khỏi phó bản sao lại không đi?”

Chu Mạt ngập ngừng một chút rồi đáp: “Mọi người vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà? Chút nghĩa khí này em còn có.”

Cậu nhóc dừng lại một chút, rồi kéo Tiểu Đào qua một bên, nhỏ giọng giải thích: “Hơn nữa, em cảm thấy Phù Quang đột nhiên đối xử tốt với em có chút kỳ quặc… Nhiệm vụ của mình thì không làm lại muốn đưa em ra khỏi phó bản trước. Em không đoán được mục đích của hắn là gì nhưng tốt nhất làm ngược lại thì hơn, đúng không?”

“……” Tiểu Đào há miệng định nói nhưng rồi lại không biết phải nói gì, “Hắn có mục đích gì thì cũng đâu liên quan đến nhóc. Nếu nhóc rời khỏi phó bản, chúng ta sống hay chết cũng đâu còn liên quan đến nhóc nữa —”

“Sao lại không liên quan?” Chu Mạt lập tức phản bác, “Nhiệm vụ này em có tự làm đâu? Em không thể trơ mặt hưởng thành quả rồi phủi mông chạy trốn như vậy được.”

“Đừng khuyên em nữa, anh Tiểu Đào. Em tự hiểu rõ mà.”

Cậu nhóc kiên quyết nói: “Nếu Phù Quang thật sự có lòng tốt, thì khi ra khỏi phó bản em nhất định sẽ xin lỗi và cảm ơn hắn. Nhưng nếu hắn có ý đồ xấu… Em ở lại chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, đúng không? Nếu không, sao hắn lại vội vàng đẩy em ra khỏi đây như vậy?”

Chu Mạt nhanh chóng nói hết những gì nghĩ trong đầu trước khi Tiểu Đào kịp mở miệng: “Dù sao trước đó hắn cũng định ra tay với chúng ta nhưng hành động lại bị sợi dây xích ràng buộc, chắc chắn không thể tùy tiện gϊếŧ người. Hơn nữa, ngay cả khi thực sự gặp nguy hiểm, em có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào phải không?”

Chu Mạt vỗ vào chiếc đồng hồ bỏ túi: “Em còn có phần thưởng mới tinh đây, biết đâu nó có thể giúp đỡ chút ít.”

Tiểu Đào lần nữa há miệng nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Tùy nhóc thôi.”

Có lẽ không ngờ Chu Mạt lại kiên quyết đến vậy, Tiểu Đào cảm thấy hơi không tự nhiên, quay đầu đi. Ánh mắt của cậu chạm phải hai đôi mắt một lam một vàng, cả hai đang chăm chú nhìn cậu mà không hề chớp mắt, giống như được đúc từ một khuôn: “—— Tôi…”

Cậu cố gắng nuốt lại lời muốn nói, rồi cẩn thận quan sát đôi mắt của Anh Ngáo và Phù Quang. Từ đôi mắt lam u của Ô Vọng, cậu thấy ba phần đói khát, một phần đẹp trai mà các con Husky khác không có và sáu phần khát vọng phá hoại thông qua hành động mài móng: “……”

Ô Vọng rõ ràng bắt đầu mất kiên nhẫn.