Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 3.2

Tiểu Đào còn chưa kịp thốt ra câu chửi thề thì từ phía trước đã vang lên âm thanh trầm thấp của một chiếc kèn.

Mọi người, bao gồm cả con chó đều không hẹn mà đồng loạt ôm đầu, nhăn nhó đau đớn, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung vì bị sóng âm tác động, óc như sắp bị nổ thành bỏng ngô.

Ô Vọng quỳ rạp xuống đất, gầm gừ vài cái rồi ngẩng đầu lên nhìn lên trần, thấy một bóng đen lớn từ từ xuất hiện từ nguồn phát ra âm thanh. Khi tập trung nhìn kỹ, nó phát hiện:

—— Ô, cái thứ này trông thật khó nuốt.

Con quái vật này có thân hình giống như thú hai chân, từ đầu đến chân đều có đủ. Sau lưng mọc hai cánh lớn nhưng trên đầu không tứ quan*, chỉ có vô số cái miệng mở to, trải khắp toàn thân.

(*Thiếu ‘tứ quan’ trong ‘ngũ quan’)Những chiếc lưỡi dài từ miệng thò ra khiến toàn thân nó như mọc đầy những con sán màu thịt, quằn quại, vặn vẹo khiến người ta rợn tóc gáy.

Chu Mạt giãy giụa kêu nhỏ: “Em biết … em biết đây là cái gì rồi! Đây là Quyền Thiên Sứ! Nếu em nhớ không lầm, loại thiên sứ này chỉ tuần tra trong khu vực của mình, mau chạy khỏi đây ——”

Mà thoát khỏi địa bàn của tên này—— lời chưa nói hết, Chu Mạt đã kinh ngạc khi thấy Ô Vọng lao ra ngoài.

Cơn đói thực sự không phải là làm ầm ĩ hay kén chọn mà là khi nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt liền sáng rực, không chờ nổi được nữa mà lao vào.

Ô Vọng nhào lên cắn một miếng vào mắt cá chân của Quyền Thiên Sứ, hung dữ xé toạc một mảng cơ bắp, chưa kịp thưởng thức mùi vị của miếng thịt thì miếng thịt đã tan chảy trong miệng như một miếng thạch, biến thành một dòng nước ấm vô vị, từ từ chảy qua yết hầu xuống dạ dày.

Ô Vọng: “Ẳng?”

Không có mùi vị gì, lại cắn thêm một miếng xem.

Quyền Thiên Sứ bị biến thành buffet di động: “??”

Thiên Sứ tức giận, hàng ngàn cái miệng đồng loạt mở ra.

Không gian rộng lớn bị bao phủ hoàn toàn bởi tiếng kèn, trong nháy mắt chiếm lĩnh từng tấc màng nhĩ. Ô Vọng vừa cắn xé vừa nghe thấy Chu Mạt ở phía sau phát ra tiếng kêu như vui sướиɠ lại như than khóc:

“Ngứa… Ngứa quá! Anh ơi! Lưng của em ngứa quá!”

“Đừng nghe!” Tiểu Đào cắn chặt răng, chỉ có thể mạo hiểm buông tay, rút con dao găm rực ánh đỏ, lao về phía Quyền Thiên Sứ.

Lưỡi dài giống như đàn rắn bị kinh động, cuộn tới kẻ tấn công nhưng bị Ô Vọng coi như đồ ăn đưa tới cửa, vui vẻ tiếp nhận.

Ô Vọng liếc qua nhìn Tiểu Đào linh hoạt né tránh những con sán hồng lao về phía mình, cậu mượn lực nhảy lên vai Quyền Thiên Sứ. Sau khi vung dao cắt đứt một cái lưỡi dài, cậu tiện thể liếc nhìn xuống.

Chu Mạt vẫn đang dùng tứ chi cào loạn xạ, điên cuồng gãi lưng. Còn Phù Quang ——

Tiểu Đào: “……”

Tên quỷ này, diễn cũng xuất xuất sắc lắm. Cái cảnh “mỹ nhân nhíu mày, yếu đuối che ngực” này nếu mà quay video lại thì không biết sẽ khiến bao nhiêu kẻ nhan khống đau lòng đến chết đây?

Chửi thầm xong, Tiểu Đào vội kiềm chế cơn ngứa đau sau lưng và những chiếc lưỡi dài đánh úp, cậu tập trung tâm vung dao về phía lưng Quyền Thiên Sứ: “Anh Ngáo ơi! Đánh rắn thì phải đánh vào giập đầu, cắn vào chỗ mà dao của tôi vừa rạch qua đi!”

Đang mải mê cắn xé, Ô Vọng không hề để ý đến tiếng hô của sinh vật hai chân. Bình thường nó cũng chẳng mấy khi nghe lời.

Ô Vọng tiếp tục cắn xé, bất kể là cái gì, chỉ cần gần miệng thì nó đều cắn, mặc dù hình dáng của nó và Quyền Thiên Sứ khác nhau một trời một vực nhưng nó vẫn có thể cắn sạch cả một đoạn mắt cá chân của Quyền Thiên Sứ.

Quyền Thiên Sứ mất một chân nhưng không ngã xuống. Chỉ có những chiếc lưỡi dài tấn công càng xảo quyệt hơn chọc cho Ô Vọng đang mải mê ăn cơm dần cảm thấy bực bội.

Đồ ăn này không nghe lời.

Sinh vật hai chân thì cứ liên tục hét về phía nó.

Ý gì vậy? Sao cứ chỉ về phía sau gáy thế, bảo nó cắn thịt ở đó trước à?

Chỗ đó ngon hơn sao?

Ở phía dưới, Chu Mạt bắt đầu đập đầu xuống đất thình thịch, nhưng có lẽ do đập vài cái thành ra lại tỉnh táo hơn một chút: “Em… thử dùng kỹ năng xem!”

Một chuỗi nhạc điện tử vui nhộn vang lên, Ô Vọng đang mải cắn xé thì bỗng phát hiện mình bị nhấc lên: “Ẳng?”

Nó như một quả cầu bị một cột năng lượng lớn đẩy lên, bay thẳng lên trần nhà rồi bị lưỡi dài quấn lại.

Ô Vọng: “Gâu?”

Thôi, ăn tiếp.

Ô Vọng tiếp tục cúi đầu cắn xé, như gió bão hút sạch những chiếc lưỡi dài đang quấn quanh mình và trùng hợp đáp xuống bên cạnh Tiểu Đào. Nó không chút khách khí, lập tức ngoạm lấy phần thịt mà thú hai chân đề cử.

Răng nanh cắn vào vết cắt nhợt nhạt mà Tiểu Đào đã rạch ra trên lưng Quyền Thiên Sứ, Ô Vọng dùng sức xé toạc.

“——”

Quyền Thiên Sứ phát ra tiếng rêи ɾỉ như sắp chết, ầm ầm ngã xuống. Máu tanh từ vết rách sau lưng phun ra dữ dội, dội lên người Ô Vọng và Tiểu Đào khiến cả hai như những con gà rơi vào nồi canh hôi hám.

“—— Tởm quá!!” Tiểu Đào suýt nữa nôn cả dạ dày ra ngoài. Nhưng khi nhìn lại Ô Vọng, đám máu hôi tanh dường như chỉ dừng lại trên lông của nó khoảng nửa giây rồi như bị một miếng bọt biển hấp thu, biến mất không còn dấu vết.

…… Thậm chí, bộ lông của anh Ngáo trông còn có vẻ bóng mượt hơn trước?

“……”

Cậu nhìn lêи đỉиɦ đầu của Ô Vọng, nhìn khung kết quả mà kĩ năng rà quét vừa hiện lên vẫn phát ra ánh đỏ chói bất thường. Chỉ là ban đầu, chỉ số "Đói" chỉ hiển thị "???", nhưng bây giờ đã biến thành "999", “……”

"... Anh Ngáo, nói chứ, sao giá trị đói khát của ngài trông dọa người quá vậy."

Cậu không nhịn được nhìn vào tiến độ nhiệm vụ của mình, rồi lại nhìn Phù Quang, người vẫn đang đóng vai một mỹ nhân yếu đuối: "Tiến độ nhiệm vụ của ngài thế nào rồi? Có tiến triển gì không?"

Anh Ngáo không phải chính là nhiệm vụ nuôi tiểu thiên sứ và tiểu ác ma đấy chứ?

"Không có." Phù Quang lại che miệng ho khẽ hai tiếng, cũng không biết đợt công kích tinh thần từ âm thanh vừa rồi có làm ảnh hưởng đến dây thanh quản của hắn không, "Con chó này vẫn có vẻ chưa no, hay là chúng ta xuống địa ngục xem có đồ ăn nào khác không đi?"

Hắn hạ đôi mi trắng như tuyết, vẻ mặt đầy u buồn, nói còn dễ nghe hơn hát: " Dù sao chuyện sát hại thiên sứ ít nhiều cũng có chút áp lực tâm lý."

"…Gâu?"

Nói kiểu gì vậy, đến cả chó nghe cũng thấy không thể tin nổi.

Cảm giác này chẳng phải giống lúc định gϊếŧ bọn họ sao?