Kình ngư lạc, vạn vật sinh (Khi cá voi chết, vạn vật sinh sôi). Khi Quyền Thiên Sứ ngã xuống, Ô Vọng no...cũng chưa no lắm.
Dù cơn bão của Ô Vọng đã nuốt chửng gần hết Quyền Thiên Sứ nhưng giá trị đói khát trên đầu Ô Vọng cũng chỉ giảm từ 【999】 xuống 【998】, miệng mới chỉ tạm ngưng một chút đã có xu hướng tăng trở lại.
Ô Vọng: “……”
Ăn cũng mệt.
Chó ngã lăn ra đất với một tiếng "phịch", toàn thân xẹp xuống như một tấm thảm không còn sức sống, đôi tai khẽ động đậy, nghe tiếng thú hai chân đang căng thẳng trò chuyện bên cạnh:
"Anh, anh nhìn hộ em với? Lưng em có chuyện gì vậy, sao lại ngứa thế này?"
"...Nhóc muốn nghe kiểu nói giảm nói tránh hay sự thật phũ phàng?"
Chu Mạt: “?”
Chu Mạt: “Anh thử nói giảm trước đi...?”
Tiểu Đào đáp bằng giọng điệu chân thành: “Chúc mừng nhóc, có thể nhóc sắp biết bay rồi.”
Chu Mạt: “……”
Chu Mạt: “Vậy sự thật phũ phàng thì sao?”
Tiểu Đào: “Chúc mừng nhóc, sau lưng mọc hai cục u rồi. Nhìn giống gốc cánh, có thể nhóc đã bị thiên sứ đồng hóa.”
“…………” Chu Mạt hóa đá.
Ô Vọng nhìn với vẻ thích thú, đuôi nó vô thức vẫy nhẹ hai cái, từ biểu cảm sống động của thú hai chân lấy lại động lực để tiếp tục ăn.
Nó lười biếng nằm nghiêng trên đất, giữ nguyên tư thế không hề lịch sự ấy tiếp tục ăn uống.
Chưa ăn được bao lâu, một bàn tay thò ra: "Không ra thể thống gì, phải ăn uống đàng hoàng chứ."
Ô Vọng: "?"
Liên quan gì đến nhà ngươi.
Nó lăn người đứng dậy, chậm rãi đi đến nửa thân còn lại của Quyền Thiên Sứ, ngồi phịch xuống. Khi cúi đầu tiếp tục bữa ăn, nó nghe thấy Phù Quang rất tự nhiên nói: "Con chó này không có chủ sao? Thật thiếu lễ phép."
Ô Vọng khựng lại, vài giây sau sặc ho khan vài tiếng.
Tiểu Đào ngừng lại an ủi: "Chắc là có đấy? Trên cổ nó có đeo vòng cổ mà. Có thể chủ của nó cưng nó lắm nên không nỡ kiềm chế bản tính của Husky."
“Cưng nó thật đấy.” Phù Quang lặp lại một cách đầy ẩn ý, rồi nói tiếp, "Đôi mắt của nó luôn như vậy sao?"
Tiểu Đào: "Phải, ngay từ lần đầu gặp nó, đôi mắt của nó đã giống như quỷ hỏa rồi. Sao thế?"
Phù Quang nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là trước đây tôi đã từng gặp một con chó như thế. Đôi mắt của con chó ấy cũng màu xanh nhưng chỉ là màu xanh thông thường của loài chó, không giống như nó, như có ngọn lửa huỳnh quang cháy trong mắt vậy.”
Hắn ta ngưng lại một chút: “Tôi còn nhớ mang máng, con chó đó được chủ gọi là ‘Cassie.”
Chu Mạt không kịp đề phòng: “? Cassie? Đó chẳng phải là cái tên được khắc trên vòng cổ của con chó này sao?”
Ô Vọng đột nhiên ho vài tiếng, bốn chân bám chặt xuống đất, gồng mình đến mức lưng cong lại, đuôi cũng căng cứng.
Hai giây sau: "Oẹ!"
Một mảnh giấy mỏng, dính đầy máu được nôn ra.
"?!?" Mọi người đang trò chuyện lập tức im lặng, quây lại xung quanh.
"?" Ô Vọng hoàn toàn không hiểu tại sao đám hai chân này lại muốn xem xương mà nó vừa nôn ra nhưng vẫn nằm yên một chỗ với vẻ mặt khoan dung.
Nó nhìn Chu Mạt nín thở đưa tay ra: "Để em! Em đã bị đồng hóa rồi, không sợ dính máu bẩn của thiên thần... Đây viết gì vậy? Mai... thí nghiệm..."
Chu Mạt nheo mắt lại thành một khe nhỏ vẫn không thể đọc được chữ viết đã bị nhòe nhoẹt từ lâu. Nhóc quay đầu định hỏi Tiểu Đào có dụng cụ nào để phục hồi chữ viết không nhưng đột nhiên sắc mặt cứng đờ: “……”
“Nhóc lại cosplay thành tượng đá gì đấy……” Tiếng của Tiểu Đào dần nhỏ lại, ánh mắt dừng lại trên cái đuôi của Ô Vọng, không biết từ lúc nào đã bắt đầu vẫy vui vẻ.
Tiểu Đào: “……”
Anh Ngáo– một loại cảnh báo quái vật dưới hình dạng chó.
Chỉ cần nhìn thấy đuôi nó vẫy vui thế này, không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được chắc chắn rằng có một con quái vật nào đó đang đứng sau lưng họ.
Cậu căng thẳng không nói nữa, chuẩn bị sẵn sàng ra trận với vật đính kèm kéo chân Chu Mạt.
Không ngờ vài giây trôi qua, Chu Mạt vẫn chưa nhào lên. Mặc dù vẻ mặt nhóc ta lộ rõ vẻ lo sợ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: “Quả nhiên là em đoán đúng! Đây là Quyền thiên sứ! Anh nhìn xem, chúng chỉ hoạt động trong phạm vi mà chúng chịu trách nhiệm sẽ không vượt qua ranh giới đâu!”
Ô Vọng liếʍ môi, nghiêng đầu quan sát nguồn thức ăn mới.
Đối phương không giống con mồi đang nằm dưới chân nó, ít miệng hơn nhưng có cái đầu đại bàng. Đôi cánh rộng hàng chục mét như cổ của một con rắn hổ mang, đang phồng ra, đứng sừng sững cách đó hàng trăm mét.
Mặc dù nó không lao tới nhưng cặp mắt rắn vàng óng của đối phương vẫn nhìn chằm chằm, chiếc cổ có đầu đại bàng từ từ duỗi dài về phía họ.
Ô Vọng chỉ nhìn vài giây rồi mất hứng, lui về.
Giống như những chú chó thích đuổi theo những vật thể di chuyển, một con mồi đứng im, hầu như không di chuyển như thế này hoàn toàn không khơi dậy được bản năng săn mồi trong nó. Thà tiếp tục ăn để an ủi cái bụng đang cồn cào của mình còn hơn.
Nó xé một miếng thịt, nghe Chu Mạt cố kìm nén nỗi sợ hãi nói: “Anh... khi rảnh rỗi em thích đọc sách linh tinh, cũng hiểu chút về các thiết lập liên quan đến thiên thần.”
“Con quái vật mà chúng ta vừa gϊếŧ, có lẽ là Quyền thiên sứ ‘Israfil’ được mô tả trong Kinh Qur"an.”
“Thân hình cao lớn, toàn thân mọc đầy miệng, vào Ngày Phán Xét sẽ thổi kèn để đánh thức vong linh”
“Con quái vật đang đứng im kia, có lẽ là một Quyền thiên sứ khác, xuất phát từ thần thoại Assyria. Đầu chim ưng, bảo vệ tự do, tên là ‘Nisroch’.”
Chu Mạt đứng ngồi không yên nhìn chiếc cổ của Quyền thiên sứ duỗi càng ngày càng dài: “Theo thiết lập, các Quyền thiên sứ khác nhau cai quản các khu vực khác nhau. Họ chỉ quản lý lãnh thổ của mình, không vượt qua ranh giới. Chúng ta chỉ cần ở lại trong lãnh thổ của Quyền thiên sứ đã chết này thì đầu đại bàng kia chắc sẽ không vượt qua ranh giới để bắt chúng ta... Tiền đề là, cổ của nó không dài thêm nữa.”
Quái vật thì ai có thể đoán được. Dường như tâm trạng của Phù Quang trở nên vui vẻ hơn sau khi nghe Chu Mạt nói, hắn ta ngay lập tức nhắc lại chuyện cũ: "Chúng ta nên hành động thôi. Ở lại đây chẳng khác nào chờ chết, hơn nữa, chúng ta còn có chó cần được cho ăn và cậu nhóc người đầy đinh kia cũng cần giải quyết hai cục u sau lưng mình. Xuống địa ngục có lẽ là một lựa chọn tốt."
Cậu nhóc người đầy đinh: "?? Đây là áo da đinh tán! Mà từ khi nào thành "chúng ta" rồi đấy hả!"
Cậu ta phản kháng rất mạnh miệng nhưng hành động lại rất yếu ớt. Khi nói mấy lời này cậu cố gắng thu mình lại, trốn sau Ô Vọng, cố gắng lấy chút can đảm từ anh Ngáo có sức chiến đấu vượt trội: "Nhưng mà... em cũng muốn xuống địa ngục."
Nhóc nói nhỏ: "Nhiệm vụ phụ của em là nhận nuôi tiểu ác ma, cũng cho nó ăn mười lần..."
Không đợi Tiểu Đào hỏi, nhóc đã thành thật thú nhận: “Trước đây em không nói ra vì em nghe anh nói nhiệm vụ của anh là ‘Nhận nuôi tiểu thiên thần và cho nó ăn ba lần’, nghe có vẻ đơn giản hơn nhiệm vụ của em”.
"Em lo rằng nhiệm vụ này khó có thể là do một số quy tắc ẩn—— chẳng hạn như xếp hạng sức mạnh hoặc kinh nghiệm. Em sợ anh nghe xong sẽ nghi ngờ thân phận của em…"
Cậu nhóc giơ ngón tay lên: "Nhưng em thề! Em nói ra không có ý ép anh và anh Ngáo đi cùng. Em chỉ đang nghĩ em có nên đi cùng Phù Quang tiên sinh không? Anh ở lại. Anh còn phải nhận nuôi tiểu thiên sứ, nhiệm vụ này cần phải ở lại thiên đường mới hoàn thành được, đúng không?"
"..." Tiểu Đào không biểu cảm nhìn cậu nhóc một hồi, bật một tiếng "Xì" có phần bực bội: "Thôi đi. Tôi sợ ngay cả khi nhóc chết cũng không ai thu dọn xác cho đâu."
Phù Quang là người hay ma còn chưa rõ, ai dám nghe theo kiến nghị của hắn, ai dám đi một mình với hắn?