Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 2.2

Nhưng sau khi vị thiên thần ấy trong trắng thuần khiết ấy đáp xuống được ba giây, dưới chân đã xuất hiện một vũng máu đỏ tươi: “Theo luật lệ, một căn phòng chỉ cho phép một thiên thần ở. Các con——”

Giọng nói dịu dàng như nước của thiên thần lập tức ngưng bặt khi nhìn thấy cái lỗ chó khổng lồ trên tường.

Ô Vọng vẫy vẫy đuôi, thử mở miệng, từ từ tiến lại gần đôi cánh chim đang buông trên mặt đất. Răng nanh vừa định cắn vào chiếc cánh gà lớn thì một đôi tay kéo nó lại.

Chu Mạt hít một hơi lạnh, nhìn Ô Vọng và mấp máy môi: “Ngươi điên rồi, sao lại dám trêu chọc NPC?”

“……” Ô Vọng há miệng muốn sủa nhưng lại bị bịt lại.

Chu Mạt cuối cùng cũng nhớ ra rằng mình và Husky là hai loài khác nhau, nhóc từ bỏ việc cảnh cáo Ô Vọng, chỉ hướng về phía Tiểu Đào mà nháy mắt điên cuồng: "Bên ngoài giờ không có quái vật canh giữ, chúng ta có nên nhân cơ hội này chạy trốn không?"

—— Nhưng ánh mắt của nhóc vẫn chậm.

Một cảm giác lạnh lẽo vô hình, nhẹ nhàng đáp xuống vai cậu nhóc, từ từ lan ra rồi cuộn lại.

Chất lỏng tanh nồng nhỏ giọt xuống chiếc áo da của cậu khiến cậu ngay lập tức buồn nôn. Ô Vọng cũng như bị sét đánh, lùi lại liên tục mấy bước, miệng há to sắp nôn mửa.

Thiên thần không biết đã quay lại từ khi nào, khuôn mặt không còn tức giận vì cái lỗ chó, cũng không còn vẻ khó chịu, mỉm cười hoàn mỹ: “Đi theo ta gặp chủ nhân.”

“Chủ nhân?” Tiểu Đào, một người chơi kỳ cựu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ cốt truyện của phó bản này là thiên đường?”

Cậu vừa nói vừa nhanh chóng xé một tấm bùa đạo cụ, trong tích tắc đã đổi chỗ với Chu Mạt.

“—— Anh?!” Chu Mạt kinh ngạc trừng lớn mắt, suýt nữa thì khóc, “Anh cứu ——”

“Đừng làm ồn.” Tiểu Đào nhếch miệng, “Đi thôi.”

“Anh Ngáo đã giúp chúng ta thoát khỏi phòng, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này.”

Thiên thần dẫn đường, hai người và một chó rời khỏi phòng mà không gặp phải nguy hiểm gì.

Nhưng bên ngoài căn phòng, mùi máu tanh nồng nặc, cảm giác chân bước trên mặt đất như đang dẫm lên một lớp máu đặc sệt. Thế nhưng khi nhìn bằng mắt thường, mọi thứ lại sạch sẽ, trắng tinh, ngay cả mặt đất dưới chân cũng trong suốt.

Ô Vọng vừa ra khỏi cửa được vài bước đã lao mạnh vào lòng Tiểu Đào, sức nặng quá lớn khiến Tiểu Đào suýt ngã ngồi trên đất: “Này, không phải vừa nãy ngài còn không cho ta chạm vào đấy sao?”

“Gâu!” Ô Vọng vô tội nhìn Tiểu Đào vài giây, đôi tai lông mềm mại khẽ rung, bàn chân mềm mại từ từ đè lên ngực Tiểu Đào.

Tiểu Đào lập tức mềm lòng, hoàn toàn không nhận ra rằng con chó này đang dùng áo của cậu làm khăn lau chân, sau đó thản nhiên hưởng thụ vị trí vương tọa.

Nó thoải mái vẫy đuôi, duỗi cổ tuần tra xung quanh lãnh địa mới.

Nhìn bằng mắt thường, nơi đây rộng lớn và thánh khiết.

Cánh cửa trần nhà khép lại, không để lộ khe hở nào. Nhìn quanh, nơi đây giống như một ngôi đền hình trứng rộng lớn, với lan can cong bằng chất liệu trong suốt, trong trẻo như ngọc.

Nhưng bên ngoài lan can là một màu đen dày đặc, đưa tay ra cũng không thấy ngón.

Chu Mạt thử vươn tay thăm dò về phía bóng tối ấy nhưng chưa nâng lên được một nửa đã bị Tiểu Đào kéo lại: “Có phải nhóc không cần tay nữa không? Đó có thể là ranh giới của phó bản, tay nhóc không có gì bảo vệ, nếu đưa vào, chỉ cần nửa giây là nó sẽ ăn mòn tay nhóc thành cánh gà cháy đen.”

“!” Chu Mạt sợ hãi rụt tay lại, mãi cho đến khi thiên thần dẫn họ lên vài tầng lầu, cậu mới do dự lên tiếng, giọng nhỏ đi: “ Chuyện là… Anh...và anh Ô Vọng …”

Tên nhóc này còn đặc biệt gọi Ô Vọng một tiếng anh, ngữ điệu rất kính trọng: “Các anh có cảm thấy kỳ lạ không?”

“Chúng ta vi phạm luật lệ, còn khoét tường, thế mà lại không bị gϊếŧ… Có phải họ định đưa chúng ta thẳng đến đại Boss không?”

“Với lại, đi qua mấy tầng lầu rồi mà chưa gặp thêm thiên thần nào khác chẳng lẽ phó bản này chỉ có một thiên thần, một thượng đế?”

“Không có NPC còn không tốt sao?” Tiểu Đào nói là vậy nhưng rõ ràng cậu cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, “Có thể là họ đã tạm thời bị điều động đi rồi.”

Cậu nhíu mày: “Trước đây tôi cũng từng gặp tình huống tương tự, đó là trong một phó bản trận doanh …”

“ Phó bản trận doanh?” Chu Mạt bất an mà nhéo ngón tay, “Chẳng lẽ còn có địa ngục nữa?”

“……” Tiểu Đào đột nhiên dừng bước.

Cậu không trả lời câu hỏi của Chu Mạt.

Ô Vọng, vốn đang nằm chán chường trong lòng Tiểu Đào, cũng ngẩng đầu nhìn về phía đông, cái đuôi vẫy nhẹ.

“…………”

Chu Mạt đã đúc kết được kinh nghiệm từ những lần vẫy đuôi ngắn ngủi của Ô Vọng, nhịn không nổi lộ ra biểu cảm vừa muốn khóc vừa không dám quay đầu lại: “Liệu… có phải lại có quái vật không?”

Một chiếc lông vũ trắng muốt rơi nhẹ nhàng từ trên cao xuống.

Nhóc nghe thấy tiếng cánh vỗ dồn dập, tiếng lăn long lóc cùng tiếng nước sền sệt của những con ngươi đang đảo quanh và cả tiếng hát thần thánh khiến nhóc mất kiểm soát tinh thần——

“Oái!!!” Chu Mạt thét lên một tiếng chói tai, nhảy dựng về phía sau, “Anh Ngáo, anh cắn tay em… Làm… cái… gì…”

Âm thanh dần nhỏ đi, Chu Mạt mở to mắt, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài nhìn chằm chằm vào chiếc cánh đang chầm chậm hạ xuống trước mặt mình.

Chiếc cánh đó sạch sẽ đến mức không dính chút bụi, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng khi quét qua má lại mang theo một mùi tanh nồng nặc.

Những con ngươi dày đặc trên cánh điên cuồng chuyển động, đảo loạn xạ, rồi đột ngột đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm vào nhóc!

“…………!”

Rõ ràng đây là một khung cảnh đáng sợ đến tột độ.

Rõ ràng bản năng sinh tồn đang gào thét, đầu óc trống rỗng.

Nhưng ánh mắt nhóc lại không thể kiểm soát được lướt qua đôi cánh khổng lồ, nhìn về phía đông, xuyên qua những khe hở của lông vũ nhìn về phía rừng cây đầy ánh sáng mộng mơ thánh khiết.

Suy nghĩ của Chu Mạt ngừng lại. Bộ não bị tắc nghẽn không thể liên tưởng những quả cầu ánh sáng hình quả táo kia với Adam, Eva hay vườn địa đàng. Nhóc không thể kiểm soát sự tập trung, bị thu hút bởi cây sự sống khổng lồ vươn cao ở trung tâm của vườn địa đàng giữa biển mây vô tận.

Ô Vọng cũng đang nhìn về phía đó, cái đuôi xù của nó nhẹ nhàng vẫy bên ngoài cánh tay của Tiểu Đào.

Ở đó có một bóng người cao ráo dường như đã nghe thấy tiếng hét thảm của Chu Mạt, chậm rãi quay lại.

Mái tóc bạc sáng rực xõa xuống vai, người đó đứng một cách uể oải.

Nhưng có lẽ vì bộ vest đen tôn lên tỷ lệ cân đối của đôi vai rộng và vòng eo thon nên sự uể oải này của hắn lại mang vẻ thanh lịch, thong thả.

Ánh sáng hôn lên một bên mặt hắn rồi chảy xuống, sau đó chảy lên đầu ngón tay khi hắn nâng lên rồi biến mất trong đoạn xích sắt lạnh lẽo dưới ống tay áo.

Cảnh tượng này rất thánh khiết, rất hoàn hảo. Nhưng chó xem không hiểu gì cả, nó chỉ hiểu rằng thằng nhóc kia hình như sắp bị cánh gà khổng lồ nghiền thành thịt nát: “—— Gâu…”

Ô Vọng không chút do dự cắn vào tay Chu Mạt lần nữa, kéo tên hai chân ngu ngốc này khỏi đôi cánh đang lao tới. Tiểu Đào cũng không mong đợi thiên thần sẽ tiếp tục hướng dẫn chuyến tham quan này nữa, cậu xé tấm bùa truyền tống cuối cùng, kịp thời kích hoạt trước khi đợt tấn công thứ hai ập đến.

Cảm giác chóng mặt choáng váng ngoài sức tưởng tượng ập đến, Ô Vọng không kịp chuẩn bị, suýt nữa thì bị hất văng ra ngoài như chó bắp cải.

Chiếc đuôi xù phía sau trung thực run rẩy dán chặt vào bụng nhưng trước khi kịp giấu đi nó đã bị một bàn tay mát lạnh trêu đùa.

Tiểu Đào ngỡ ngàng nhìn người đàn ông tóc bạc vốn đang đứng dưới gốc cây, không biết từ khi nào đã dịch chuyển đến bên cạnh họ, không chỉ nắm lấy cổ tay cậu, cưỡng ép cùng tham gia vào đợt truyền tống bất ngờ này mà còn mỉm cười ôn nhu với một chú chó, như thể Tiểu Đào và Chu Mạt hoàn toàn không tồn tại:

“Chúng ta, có phải đã từng gặp nhau?”

Ngữ điệu của đối phương rõ ràng rất ôn hòa nhưng Tiểu Đào và Chu Mạt lại không tự chủ được mà run rẩy. Như thể hắn không nói “Chúng ta, có phải đã từng gặp nhau”, mà là “Xin chào, hãy đi chết đi.”