Husky Phá Hoại Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 2.1

Hệ thống nhẹ nhàng rời đi y như cách nó đến. Chỉ còn lại những người chơi đứng yên tại chỗ, vừa bối rối vừa không biết nên khóc hay cười, ai cũng có những nghi ngờ riêng.

Người duy nhất không có nghi ngờ gì chính là Ô Vọng, vẫn chuyên tâm vào việc phá hoại, không hề gây mâu thuẫn nội bộ.

Bức tường phẳng không dễ cắn, nó há miệng cắn vào phần lõm, kéo qua kéo lại, chân sau đạp mạnh. Tạo ra một đống bột mịn, trong khi đó, Tiểu Đào đứng bên cạnh nhìn nó với vẻ mặt đầy bất lực.

Đối phương có vẻ đã tự ý thức được điều gì đó, không còn cố gắng động tay với nó nữa. Mà chỉ đứng đó, biểu cảm đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng giơ tay gõ nhẹ lên tường: “Tôi có một đạo cụ chuyển đổi, nếu một lát nữa anh ‘Ngáo’ thực sự phá được bức tường này, tôi sẽ đổi bức tường này với bức tường của cậu.”

“...À, vậy sao.” Cậu học sinh trước đó còn rất muốn gặp mặt nhưng bây giờ lại có chút do dự, "Không phải trước đó anh nói rằng phòng bên kia chỉ đủ chỗ cho một người thôi sao? Sao anh lại đổi ý rồi?"

Cậu học sinh ấp úng một lúc, rồi thăm dò: “...Anh à, anh nghĩ ‘One’ trong câu đố có phải chỉ con Husky bên cạnh anh không?”

“...Ý cậu là gì?”

Lông mày của Tiểu Đào ngày càng nhướn lên cao khi thấy câu này : “Nếu không phải Husky thì còn là gì nữa? Tôi à? Ha, tôi còn chưa nghi ngờ cậu, cái người luôn tìm cách qua đây vậy mà cậu lại nghi ngờ tôi trước?”

“Rắc!”

Bức tường trắng phát ra tiếng kêu răng rắc, cắt ngang cuộc đối thoại không mấy hòa thuận giữa hai người.

Ô Vọng đối diện với ánh mắt đông cứng của Tiểu Đào, hứng khởi sủa một tiếng, sau đó dùng chân sau đạp mạnh một cái làm bức tường hoàn toàn vỡ tung.

“…” Tiểu Đào đành phải ngậm miệng.

Phá tường một cách bừa bãi, không ai biết bên kia bức tường là người, quỷ hay quái vật gì đang chờ.

Trên mặt Tiểu Đào vẫn là vẻ không kiên nhẫn nhưng tay thì đã nhanh chóng lấy đạo cụ, thay đổi bức tường vừa mở rồi bực bội quát về phía bên kia: “Còn đứng đó làm gì? Qua đây ngay! Nếu tôi là quái vật, cậu đã chết cả trăm lần rồi!”

“A, a, em đến ngay…” Cậu học sinh xấu hổ thu người lại, chui qua lỗ chó, hành động này kéo theo tiếng lách cách của kim loại.

“Gâu?”

Ô Vọng ngồi đó, tự hào với thành quả phá hoại của mình, tò mò nghiêng đầu nhìn về phía tiếng kim loại va chạm.

Bất ngờ ngoài dự đoán. Trong các cuộc đối thoại trước, cậu học sinh luôn tỏ ra nhút nhát, cẩn thận, là loại người gặp vấn đề sẽ tìm sự giúp đỡ từ cha mẹ hay thầy cô.

Nhưng khi xuất hiện, bộ áo da đinh tán bóng loáng khoác trên người cùng mái tóc đỏ nổi bật có thể làm bất kỳ giáo viên nào tức điên, ngay lập tức làm mất nhất định “ngoan ngoãn” của người khác đối với cậu

“Đây không phải quần áo của em!” Cậu học sinh nhảy lên từ mặt đất, vội vàng giải thích, hai tay không ngừng kéo vạt áo, rõ ràng là rất để ý đến trang phục hiện tại của mình. “Em vừa mở mắt ra đã thấy mình mặc thế này, chắc chắn là trò chơi quái quỷ này đã đổi quần áo cho em... Anh, anh có thể đổi ánh mắt khác nhìn em không? Sao em cảm thấy anh có vẻ không ưa em lắm?”

“Không ưa cậu mà còn lấy đạo cụ cứu cậu à?”

Tiểu Đào hừ một tiếng từ mũi, tỏ vẻ không kiên nhẫn, đẩy cậu học sinh đang đứng trước lỗ chó ra, rồi cúi xuống, nhìn vào phòng bên cạnh qua lỗ chó: “À, đúng rồi. Nhân tiện nói thêm, màu da và móng tay của tôi là do sử dụng đạo cụ ma cà rồng. Đừng có ở đó suy đoán lung tung nữa.”

Tiểu Đào chống tay vào bức tường vỡ, cẩn thận quan sát phòng bên cạnh, không thèm để ý đến việc cậu học sinh “Em họ Chu, tên đầy đủ là Chu Mạt.” đang giới thiệu. Chưa kịp nhìn kỹ, trước ngực đã xuất hiện một cái đầu chó tròn xoe đầy lông: “...?”

Ô Vọng tò mò rúc đầu vào lỗ, hai tai bị ép bẹp cả xuống: “Gâu... gâu!”

Phòng bên cạnh cũng là một căn phòng màu trắng tinh giống y hệt, trống rỗng, không có đồ đạc gì để phá, tẻ nhạt đến mức khiến chó cũng phải chán.

“Gâu...” Ô Vọng kêu lên một tiếng chán nản, rồi rụt đầu lại.

Nằm xuống đất, chỉnh lại bộ lông bị rối, nó nghe thấy Tiểu Đào đang ngồi ở lỗ chó lẩm bẩm: “Phòng này, tường bên cũng không có cửa...”

Ô Vọng vểnh tai lên nhưng không hiểu hai chân thú này đang lo lắng về điều gì. Nó tiếp tục chỉnh lại bộ lông, rồi ngồi yên nhìn sinh hoạt tập tính đa dạng của thú hai chân với sự tò mò.

Chu Mạt vẫn còn rất sợ hãi, ngồi co ro ở góc không dám động đậy.

Tiểu Đào thì nhíu mày, rụt người lại, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà đang rỉ máu.

Ô Vọng cũng ngẩng đầu lên nhưng không thấy gì thú vị, chỉ nghe thấy tiếng ca xa xôi lại một lần nữa vang lên, lúc gần lúc xa.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng mỗi lần tiếng ca đến gần dường như nó càng tiến lại gần hơn so với lần trước... Không ai đoán được khi nào tiếng ca sẽ xuất hiện ngay bên ngoài phòng.

Sắc mặt của Chu Mạt trông như muốn nôn ra: “Anh... Chúng ta thoát ra kiểu gì đây?”

“Em đã kiểm tra kỹ phòng bên, không có cánh cửa bí mật hay kẽ hở nào. Chẳng lẽ đây là một căn phòng hoàn toàn kín?”

“Tất nhiên là không phải.” Tiểu Đào lơ đãng, ngón tay trắng bệch trượt theo danh sách do đồng hồ bỏ túi chiếu ra “Nhiệm vụ của tôi trong bản đồ này là ‘nhận nuôi một thiên sứ nhỏ và cho ăn ba lần’, không ra khỏi đây thì làm sao nhận nuôi thiên sứ nhỏ?”

“...” Chu Mạt ngây người. Cậu nhóc còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Đào đã tắt hình chiếu: “Hơn nữa, tôi có một kỹ năng cá nhân là quét một phần thông tin của vật phẩm. Tôi đã sớm tìm ra cửa ở đâu rồi, nó nằm trên trần nhà. Vấn đề duy nhất là—có một con quái vật canh giữ bên ngoài cánh cửa trên trần nhà đó.”

Sắc mặt Tiểu Đào không tốt: “Trước đây đã có vài người chơi thử đẩy cửa ra ngoài để thăm dò. Nhưng kết quả thì…”

Số lượng người chơi còn lại đã nói lên tất cả.

“...Vậy phải làm sao đây? Không thể cứ ở mãi trong phòng này được chứ?” Chu Mạt ủ rũ, “Muốn sống thì phải biết thêm nhiều thông tin; mà muốn biết thêm thông tin, chắc chắn phải ra ngoài. Nhưng bên ngoài lại có quái—”

“Gâu.”

Ô Vọng, vốn đang nằm yên trên sàn, đột nhiên đứng dậy, sủa một tiếng về phía trần nhà.

“Ôi giật cả mình!” Chu Mạt có vẻ mắc tật xấu là khi căng thẳng sẽ lắm lời: “Đang yên đang lành sủa gì vậy, mà nói chứ sao con Husky này chẳng bao giờ vẫy...”

Chữ “đuôi” còn chưa kịp thốt ra, Chu Mạt đã nuốt xuống cùng với nước miếng.

Tiếng ca thánh khiết vốn ở rất xa kia, không biết từ lúc nào đã im bặt không một tiếng động.

Thay vào đó là một loại tiếng gió rất kỳ lạ, lại rất gần, như treo lơ lửng ngay trên đầu họ.

Chỉ trong tích tắc, mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo.

Chu Mạt cứng đờ, ngẩng đầu lên, sau khi xác nhận tiếng gió không đến từ bên trong căn phòng, cậu nhóc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại căng thẳng trở lại, nhóc cúi đầu xuống thật nhanh, làm khẩu hình rõ ràng với đồng đội: Có, người, ở, ngoài, cửa!

Tim nhóc đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Đang định cúi xuống, ôm lấy con chó với sức chiến đấu bùng nổ để lấy can đảm thì thấy Ô Vọng đột nhiên đứng bật dậy, cái đuôi vốn im lìm giờ vẫy mạnh đầy hưng phấn.

Chu Mạt: “???”

Đây là Husky trong truyền thuyết sao? Khác hẳn với người bình... chó bình thường sao?

Cũng không đúng lắm, nhóc thường xem các video ngắn, mọi người đều nói rằng Husky rất nhát gan, khi đánh nhau thua còn kêu gào đầy ấm ức mà!

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng gõ cửa lễ phép vang lên một cách có nhịp điệu. Sau vài giây, lại tiếp tục vang lên: “Các con yêu quý của ta, sao lại không ra mở cửa? Ta có thể nghe thấy tiếng thở của các con mà.”

Âm thanh bên ngoài vô cùng dễ nghe và thuần khiết, ngọt ngào như tiếng hát của thiên thần. Nhưng trong phòng, không ai dám động đậy, càng không dám trả lời.

—— Người duy nhất dám động là Ô Vọng, hai chân trước đã bám chặt vào tường. May mà cánh cửa này cao hàng chục mét, nếu không, Ô Vọng chắc đã biểu diễn màn Husky mở cửa cho mọi người xem.

Máu ấm liên tục nhỏ giọt từ khe cửa trên trần nhà xuống.

Không ai dám, cũng không ai muốn nghĩ đến người chơi thứ bảy vừa mới chết cách đây không lâu.

Nhưng việc hy vọng một cánh cửa có thể ngăn chặn NPC rõ ràng ngớ ngẩn như bịt tai trộm chuông, hoàn toàn không khả thi.

Lần gõ cửa thứ ba vừa dứt, cánh cửa mỏng manh trên trần nhà đã kêu kẽo kẹt và từ từ mở ra.

Một NPC với khuôn mặt tươi cười ôn hòa, phe phẩy đôi cánh trắng nhẹ nhàng đáp xuống, không khác gì so với những thiên thần được lưu truyền trong các câu chuyện.

Nhưng sau khi vị thiên thần ấy trong trắng thuần khiết ấy đáp xuống được ba giây, dưới chân đã xuất hiện một vũng máu đỏ tươi: “Theo luật lệ, một căn phòng chỉ cho phép một thiên thần ở. Các con——”