Trong đầu cô hiện lên vô số suy nghĩ, hắn đến gần cô làm gì?
Thân hình cao lớn, vững vàng như một ngọn núi đứng ngay ngắn trước mặt Tô Thanh Thanh: “Sở Vân Hàn nói cậu tìm tôi?”
Giọng nói lạnh lẽo mang theo cảm giác xa cách không che giấu vang vọng bên tai Tô Thanh Thanh khiến cô không nhịn được rùng mình.
Tô Thanh Thanh: “???” Cô tìm hắn khi nào?
Thôi xong rồi! Nguyên chủ! Tô Thanh Thanh hốt hoảng đến mức suýt chút nữa ngã quỵ, trong nguyên tác có viết 1 đoạn ngắn, đại khái là nguyên chủ vẫn luôn tìm cách điều tra hành tung nam chính, còn thường xuyên tiếp cận Sở Vân Hàn và các mối quan hệ xung quanh hăn để tìm hiểu lịch trình của Mộ Bạch.
Nhưng vì nam chính rất ít khi ở trường nên nguyên chủ có cải trang thành con trai cũng không khỏi cô đơn.
"Tôi... À, phải." Tô Thanh Thanh tiện tay cầm lần trong đống quần áo, chưa nhìn rõ là thứ gì đã quơ trước mặt Mộ Bạch...
"Tôi mới mua cái này, cậu xem có đẹp không?" Tô Thanh Thanh gượng cười. Mộ Bạch nhìn cái qυầи ɭóŧ đỏ thẫm đung đưa trước mắt: "..."
Tô Thanh Thanh nhận thấy vẻ mặt kì quái của Mộ Bạch khi nhìn thấy thứ trên tay cô thì nghi hoặc nhìn đồ vật mình vừa vơ được.
Quần... Qυầи ɭóŧ!! Mặt mũi cô lập tức đỏ bừng! Thứ quái quỷ đang đong đưa trước mắt hai người lại là chiếc qυầи ɭóŧ boxer đỏ rực!!!
Tô Thanh Thanh: "!!!"
"Không phải... Tôi lấy lộn, là khăn quàng cổ!" Tô Thanh Thanh nhanh chóng dúi chiếc qυầи ɭóŧ trong tay cô ở mép giường, cố vờ như không có gì lục lọi tìm khăn quàng cổ.
Nghe xong, ánh mắt như nhìn kẻ điên dừng trên người cô vẫn không giảm, Tô Thanh Thanh bất giác nhìn chiếc áo ngắn tay trên người mình... Thời tiết này mua khăn quàng cổ để ấp trứng sao?
Bầu không khí lúc này như ngưng trệ, Tô Thanh Thanh cảm giác bản thân càng nói càng sai, may thay nam chính cũng không nói gì, chỉ là... ánh mắt hắn nhìn cô rất kì lạ.
Tô Thanh Thanh nhìn hắn quần áo chỉnh tề nghiêm túc, xấu hổ cất qυầи ɭóŧ, cũng không thể trách hắn cảnh giác với cô như vậy.
Bất kể là ai cũng sẽ khó chịu khi có người liên tục hỏi thăm tung tích của mình, đã vậy giơ chiếc quần cộc trước mặt hắn hỏi có đẹp không...
Nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng rồi... Tô Thanh Thanh cũng không biết phải làm sao để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng này, cái quần đó cô mua để tránh tai mắt của người khác chứ cũng không định mặc.
Cuối cùng cô cũng lấy một bộ quần áo, cẩn thận nhìn tứ phía rồi vào vệ sinh, tắm rửa xong còn phải buộc đai lưng lại, đến tận lúc ngủ mới có thể tháo.
Bầu ngực vừa sưng vừa đỏ, Tô Thanh thanh than nhẹ một tiếng, sau này nên buộc lỏng ra chút, bằng không lỡ có vấn đề gì thì cô mất nhiều hơn được.
Nhẹ xoa đi cảm giác nhức mỏi, Tô Thanh Thanh mặc áo ngủ rồi đi về giường, tuy là kí túc xá cho lớp thượng lưu, nhưng dù sao người ở trực tiếp vẫn là học sinh.
Vì không muốn tạo cảm giác xa cách cho học sinh, hai giường được kê đối diện nhau chứ không tách thành hai phòng, không gian cũng bởi thế mà rộng mở xa hoa.
Tô Thanh Thanh xuyên qua mới hai ngày, trước đó, nam chính không về phòng ngủ, cô vui vẻ tự do, hiện tại ngủ đối diện giường hắn...
Tô Thanh Thanh nghĩ thế nào cũng thấy không tự nhiên, ánh mắt nhìn giường ngủ sạch sẽ đối diện, đây là lần đầu tiên cô trằn trọc khó vào giấc từ khi tới đây.
Phòng khách vang lên tiếng lật sách loạt xoạt, Tô Thanh Thanh tháo đai ngực, thở khẽ rồi nằm nghiêng người, để cho cơn buồn ngủ xâm chiếm.
Tiếng lật sách có đều đều nhanh chóng ru cô vào giấc ngủ, Tô Thanh Thanh chìm vào giấc mộng.
Một bóng người đi ngang qua giường cô, dừng lại một chút rồi mới rời đi.
Tô Thanh Thanh nằm mơ, trong đó, nguyên chủ lẻ loi ở trong phòng ngủ, không có lấy một bóng dáng nam chính hay bất kì ai khác, chỉ có một mình cô cô đơn ngồi trên sô pha nhìn ra cửa sổ.
Chưa đợi Tô Thanh Thanh nghĩ nhiều, bối cảnh lập tức thay đổi, nguyên chủ bị một người đàn ông kẹp trên tường cảnh cáo điều gì đó nhưng sau đó cũng không động thủ mà tức giận mắng cô vài câu rồi dẫn một đám người rời đi.
Tô Thanh Thanh đã nhìn rất rõ người đàn ông chèn ép nguyên chủ, hai ngày qua cô chưa từng đυ.ng mặt hắn, hình như là trùm trường thì phải...
Trùm trường? Hình như nam ba yêu nữ chính mà không được đáp lại cũng là... trùm trường! Sau khi tốt nghiệp, gia cảnh nhà hắn cũng thuộc hàng nhất nhì, chỉ thua nam chính thì phải.
Tô Thanh Thanh thở dài một tiếng, chỉ e lúc này nguyên chủ đã yêu nam chính điên cuồng.
Cảnh trong mơ lại chuyển, đây là một căn biệt thự xa hoa, Tô Thanh Thanh quan sát một chút rồi suy đoán có lẽ đây là nhà của cha mẹ nuôi giàu có.
"A!" Phòng khách vang lên tiếng động rất lớn, Tô Thanh Thanh giật nảy mình, vội vàng nhìn về phía phòng khách.
Lúc này, nguyên chủ tóc dài ngang vai, khuôn mặt động lòng người giàn giụa nước mắt.
"Tại sao? Tại sao con phải rời đi? Không lẽ con không phải con gái ba mẹ?" Tiếng khóc thét đầy tuyệt vọng cùng bi thương.
Đối diện cô có ba người, trong đó có một cô gái xấp xỉ tuổi nguyên chủ, hẳn là nữ chính. Đang trấn an nữ chính là hai người trạc độ trung niên được bảo dưỡng rất tốt, không cần đoán cũng biết là cha mẹ nuôi giàu có.