Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính

Chương 2

Tô Thanh Thanh đứng đối diện Mộ Bạch, suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt đã thay đổi.

Môi mỏng của Mộ Bạch khẽ mở: "Tránh ra." Cảm giác xa cách không chút nào che giấu khiến cô hồi thần.

Cô âm thầm thở phào. Tô Thanh Thanh vừa cất bước, phía sau truyền tới tiếng đóng cửa.

Tô Thanh Thanh quay đầu nhìn cánh cửa toilet đóng chặt có chút ảo não, phòng ngủ xa hoa như vậy sao lại chỉ có một cái toilet...

Xem ra sau này lúc đổi đai lưng cô càng phải cẩn thận. Đương lúc Tô Thanh Thanh còn đang thất thần, một bàn tay phía sau vỗ vào bả vai gầy yếu của cô.

Tô Thanh Thanh nhanh chóng tránh đi nhưng chủ nhân của bàn tay nọ không vì vậy mà lui bước, ngược lại còn bắt lấy cánh tay cô.

Sở Vân Hàn bắt lấy tay cô, khoảng cách giữa hai khuôn mặt cực gần: "Này, sao mấy bữa nay cậu hành xử kì lạ vậy?" Tay nhỏ tinh tế khiến cậu thoáng sửng sốt...

Tô Thanh Thanh hất tay cậu: "Nói thì nói, đừng động chân động tay."

Đêm qua cô mới biết người trước mặt chính là nam phụ si tình trong tiểu thuyết, lúc này cậu ta còn chưa biết bản thân thích nữ chính, đợi khi phát hiện, thứ tình cảm ấy sớm đã ăn sâu bén rễ, trở thành bệnh nan y không có cách nào cứu chữa.

Đáng tiếc thay, nữ chính chỉ yêu một mình nam chính, cậu chàng chỉ là vai phụ mờ nhạt nữ chính tìm đến mỗi khi tâm trạng không tốt.

"Đau... Cậu..." Lời nói còn chưa dứt, Tô Thanh Thanh đã đẩy cậu ra khỏi phòng mà không đợi cậu phản ứng.

Nam phụ trong sách bắt nạt nguyên chủ cũng không ít, khi thân phận thiên kim giả bị lộ cùng việc cô nàng thích Mộ Bạch, cậu ta châm chọc mỉa mai cô ấy đủ điều.

Bụng dạ biểu tình dữ dội, Tô Thanh Thanh bước nhanh tới canteen.

Sở Vân Hàn bị cô ngó lơ còn sững sờ tại chỗ: "Thằng ranh này... Để xem tôi dạy dỗ cậu thế nào!"

"Dạy dỗ ai?" Âm thanh lạnh lùng vang lên.

Sở Vân Hàn bị doạ giật mình bỗng xoay người: "Mộ Bạch? Không phải cậu đang ở nước ngoài sao?" Trở về khi nào?

Sở Vân Hàn bước lên vài bước, vừa định vỗ vai Mộ Bạch liền bị đối phương khéo léo đẩy ra nhưng cậu không ngại, dù gì cậu ta cũng sớm quen với tính tình cổ quái của hắn.

"Xong chuyện trước mắt đã." Mộ Bạch ưu nhã ngồi xuống.

"Chú cậu đúng là không phải người, nhân lúc cháy nhà tính đi hôi của." Ba Mộ còn đang nằm viện, người nọ liền lộ mặt, đáng tiếc người gã đối đầu lại là Mộ Bạch.

Mộ Bạch tâm tư kín đáo, không tốn nhiều công sức đã tóm lấy gã mà đùa bỡn, chú hắn dám ra tay với Mộ thị... Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Mộ Bạch cụp mi, che đậy cảm xúc giấu trong đáy mắt, thoạt nhìn không ai thấu hắn đang nghĩ gì.

"Với thực lực của hắn không thể uy hϊếp được Mộ Thị." Có vẻ như cũng không để chú của hắn vào mắt.

Sở Vân Hàn cười, cánh tay khoác lên vai Mộ Bạch: "Rốt cuộc đầu óc cậu được hình thành thế nào vậy? Ngày nào ba tôi cũng đem cậu ra làm mẫu."

Mặt trận kinh tế cậu không đấu lại Mộ Bạch, mà đừng nói là cậu ta, nhìn qua nhìn lại không mấy người đủ tầm đối chọi với hắn.

Thấy ánh mắt Mộ Bạch nổi lên tia lạnh lẽo, cậu la liền ngượng ngùng bỏ tay xuống: "Đúng là sạch sẽ đến biếи ŧɦái." Chạm vào một xíu cũng không được.

Mộ Bạch tuỳ tiện lật sách, không muốn nhiều lời với hắn.

Sở Vân Hàn rất bội phục Tô Thanh Thanh khi có thể ở cùng phòng được với một kẻ lạnh nhạt vô tình, ở sạch đến quái gở, hơn nữa...

"Thời gian cậu ở nước ngoài, Tô Thanh Thanh ngày nào cũng hỏi tôi khi nào cậu về, hình như có chuyện gấp cần gặp cậu."

Sở Vân Hàn nào biết lịch trình của Mộ Bạch, nhưng lạ thay, hai ngày này Tô Thanh Thanh không tìm cậu, cho dù có gặp trên đường thằng nhãi đó cũng làm như không quen biết.

Đầu ngón tay Mộ Bạch dừng khoảng độ 2 giây rồi nhíu mày, có vẻ như hắn thấy không thoải mái với những điều Sở Vân Hàn vừa nói, trong đầu hắn bất chợt hiện lên hình ảnh Tô Thanh Thanh dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn chăm chú...

Sở Vân Hàn líu ríu tố Tô Thanh Thanh vừa rồi không tôn trọng cậu: "Thằng ranh con, lát nữa tôi sẽ chờ cậu ta về rồi hỏi tội."

Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh băng liền lướt qua người, Sở Vân Hàn lập tức nhớ: "Hai ngày cậu không ở trường, hai hotgirl đều tặng thư tình cho cậu, cậu xem, sức hút của cậu lớn đến mức nào rồi, không thèm liếc mắt một cái mà họ vẫn theo đuổi không thôi."

Quan trọng là cho dù gái đẹp tự ngã vào lòng, hắn cũng không thèm nhìn mà doạ con người ta khóc.

Mộ Bạch từ từ lật sách, làm lơ Sở Vân Hàn nói hoài không hết chuyện.

Tô Thanh Thanh lúc này đang ở canteen, không hổ là trường học quý tộc, thức ăn cũng không phải hạng xoàng, Cô vui vẻ cầm khay cơm tìm chỗ ngồi.

"Các cậu nhìn kìa, người kia chính là bạn cùng phòng với Mộ Bạch."

"Thì ra là cậu ta sao? Nghe nói lúc tan học cậu ta còn chọc giận Đoạn Tinh Hà..."

"Đừng nói là cậu ta nghĩ làm bạn cùng phòng với Mộ Bạch thì có thể nghếch mặt lên trời đó? Có phải cậu ta quên mất trước đây bị người ta bắt nạt thế nào sao?"

"Nhắc tới lại mắc cười, lần trước cậu ta bị bắt nạt, Mộ Bạch đứng bên cạnh cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái."

"Nhưng gã đó cuối cùng cũng vì sự hiện diện của Mộ Bạch mà buông tha cho cậu ta không phải sao?"

"Chậc, gương mặt kia còn đẹp hơn cả hotgirl trường, trông có chút nam tính nào..."

"Nhìn cậu ta như kiểu gió vừa thổi là bay vậy."

Tiếng hóng hớt của bàn bên lọt vào tai Tô Thanh Thanh một cách rõ ràng, bước chân vốn định đi vào trong góc tạm dừng đôi chút.

Cô nhanh chóng xoay người, từ từ đi về phía hai nữ sinh đang nghi hoặc khó hiểu.

Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng đặt khay cơm lên bàn rồi ngồi xuống.

Hai cô nàng phía đối diện: "..."

Lúc này họ mới hiểu những điều họ vừa bàn tán sau lưng đều bị Tô Thanh Thanh nghe thấy, ráng mây hồng nhạt lặng lẽ xuất hiện trên gò má.

Bọn họ vốn muốn nói gì đó với Tô Thanh Thanh, thế nhưng khi bắt gặp vẻ đẹp tự người thần tiên, tâm trí liền lập tức ngưng trệ, không thể phủ nhận cậu ta rất đẹp.

Tô Thanh Thanh ăn uống mải mê không mảy may để tâm đến ánh nhìn mang tính đánh giá của mấy nữ sinh đối diện rồi đi về phòng.

Cô vừa đi, mấy nữ sinh vẫn đang ngây ngốc vội che khuôn mặt đỏ bừng.

"Nhìn kìa, nhìn kìa..."

"Mái tóc đó cũng không thể phong ấn được nhan sắc ấy! Đúng là cực phẩm!"

"Hoa khôi làm gì có cửa! Trước giờ mình chưa từng gặp ai đẹp hơn cậu ta!!" Cho dù là nam hay nữ.

"Trước đây chỉ nhìn thoáng qua cậu ấy từ xa, vừa nãy nhìn gần vậy, trái tim mình muốn nổ tung rồi!!!"

"Mình cũng vậy!"

Sắc trời dần tối, may mà trời chỉ nổi gió lớn chứ không mưa, bằng không cô không biết phải làm sao để đi hết quãng đường về kí túc xá.

Vừa hít gió lạnh vừa đi về phòng, hình như nam chính Mộ Bạch cũng đang ở đó... Tô Thanh Thanh cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với nhân vật chính trong tiểu thuyết, cô ý thức rất rõ mình là nữ phụ lót đường.

Nếu có chuyện gì xảy ra, người hi sinh đầu tiên sẽ là cô chứ không phải nam nữ chính có hào quang toả sáng.

Quan trọng nhất là lúc này cô đang che giấu việc giả trai rất tốt, nếu không may bị nam chính phát hiện, hắn nhất định sẽ nghĩ cô cố ý tiếp cận hắn để gây rối.

Mà thủ đoạn của nam chính rất... thâm độc. Muốn hắn nương tay? Chờ đến kiếp sau cũng chưa chắc!

Đây chính là cuốn truyện Mary Sue. Thiết lập của nam chính là hung hãn, tàn nhẫn, độc ác.

Khi Tô Thanh Thanh lấy lại tinh thần thì đã đứng ở trước cửa phòng, cô thở ra một hơi, chưa kịp đi vào thì một cánh tay đã chặn trước mặt.

Tô Thanh Thanh kinh ngạc nhìn về phía cánh tay chủ nhân: "?"

"Nè nhóc con! Sao vừa gặp tôi đã chạy toé khói? Không định nói gì sao?" Sở Vân Hàn dí sát mặt Tô Thanh Thanh.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Thanh như bị nhiễm một tầng sương mờ ảo, lại tựa như tinh linh tự chốn nào đi lạc, gáy ngọc trắng nõn, cần cổ thon dài, da thịt mềm mại, yếu ớt...

Thoáng chốc, Sở Vân Hàn như bị thôi miên, rất nhanh sau đó lẩm bẩm lên tiếng: "Sao nhìn cậu như con gái vậy...?"

Tô Thanh Thanh: "..."

"Cậu là vua chúa hả? Tôi đi ăn cơm còn phải chào hỏi?" Cô không muốn nhiều lời với nam phụ ngông cuồng như vậy.

Sở Vân Hàn vốn còn đắm chìm trước dung mạo tuyệt mỹ lại bị cô vả mặt liền tỉnh táo lại: "Gan cậu lớn thật đó! Dám nói chuyện kiểu đó với ông đây?"

Vừa dứt lời, cậu ta liền muốn dạy cho cô một bài học, tầm mắt cậu dịch chuyển từ khuôn mặt cô xuống dưới.

Tô Thanh Thanh đang nghĩ nên đối phó với cậu ta thế nào thì lửa giận của Sở Vân Hàn đang ngày càng tăng, cậu ta càng rút ngắn khoảng cách với cô.

"Không muốn tôi làm gì cậu cũng được, để tôi nhéo mặt cậu một chút..." Nhìn gương mặt căng bóng, nhẵn nhụi, tay Sở Vân Hàn có hơi ngứa.

Tô Thanh Thanh không chút suy nghĩ, nói một câu không đầu không đuôi: "Mơ đi."

Sở Vân Hàn ngây ngẩn cả người: "???" Có ý gì?

Tô Thanh Thanh nhân lúc cậu ta còn ngây người, nhanh chóng vòng qua tay cậu ta về phòng, trước khi đóng cửa còn cười như không nói:

"Cậu cứ ở đó mà mơ đi!" Rồi cánh cửa lập tức đóng rầm.

Mũi Sở Vân Hàn suýt nữa thì bị cửa đập vào, cậu bị Tô Thanh Thanh đùa giỡn! Cậu tức muốn hộc máu định mở cửa, ấy vậy mà người bên trong đã nhanh tay khoá lại từ lúc nào.

"Tô Thanh Thanh! Tôi không để yên vụ này đâu! Cậu mau mở cửa ra!"

Tiếng đập cửa đùng đùng vang lên liên hồi, Tô Thanh Thanh làm như không nghe thấy, chuyên chú vào việc riêng, mặc kệ Sở Vân Hàn đang miệt mài gây ô nhiễm tiếng ồn.

Tô Thanh Thanh đang dọn bàn, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, hình như cô quên mất chuyện gì...

Nam chính! Cô xoay người, trên sô pha phòng khách, chàng thiếu niên cao quý ưu nhã đang lẳng lặng ngồi đó ngoài nam chính Mộ Bạch còn có thể là ai?

Ánh mắt Mộ Bạch dừng trên người cô, từ từ gấp sách rồi đứng dậy, bước đến chỗ Tô Thanh Thanh.

Cô bỗng cảm nhận được khí phách bất phàm trong truyền thuyết của nam chính tiểu thuyết Mary Sue, Tô Thanh Thanh trơ mắt nhìn hắn từng bước, từng bước đi về phía mình...