Đêm Trước Khi Tái Hôn, Vong Phu Đã Trở Về

Chương 2

Nàng đã ở lại đây hơn một năm.

Mặc dù huynh đệ Nguyệt gia là yêu nhưng đối xử với nàng rất tốt. Hơn một năm qua, Hề Chiêu chưa từng lo cơm ăn áo mặc, mối quan hệ với hai vị dưỡng huynh ngày càng thân thiết hơn.

Nếu chỉ như vậy, nàng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc “lấy oán trả ơn”, thậm chí còn lên kế hoạch cho tương lai…

Thái Âm cảnh rất rộng lớn, bao gồm hàng ngàn tòa thành trì lớn nhỏ trong đó, ngoại trừ Thái Âm thành có nhiều yêu ma hơn một chút thì những thành trì khác có không ít người phàm sinh sống. Hiện giờ nàng đã khỏe hơn nhiều, nên muốn rời khỏi Nguyệt phủ tự mình mưu sinh. Sau này kiếm được tiền rồi sẽ báo đáp ân tình nhà họ.

Nhưng không ngờ huynh đệ Nguyệt gia lại chưa bao giờ nghĩ tới việc để nàng ra đi.

Không chỉ không cho nàng đi mà còn có thể gϊếŧ nàng!

Tất nhiên, huynh đệ Nguyệt gia không nói thẳng lời này trước mặt nàng, bằng không “ý tốt” hơn một năm qua chẳng phải trở nên công cốc sao?

Quay lại bữa trưa hôm qua, vốn dĩ nàng muốn tìm Nguyệt Sở Lâm nói chuyện ra khỏi phủ - từ khi vào phủ đến nay nàng chưa ra ngoài bao giờ. Xung quanh Nguyệt phủ có thiết lập cấm chế rất mạnh, trừ khi có ngọc bài Nguyệt phủ trong tay, nếu không không có cách nào tùy ý ra vào.

Lúc mới đầu, Nguyệt Khích nói cơ thể nàng chưa khỏe hoàn toàn, đi ra ngoài rất nguy hiểm, cho nên chưa đưa ngọc bài cho nàng, nhưng đến giờ cơ thể của nàng đã khỏe lại rồi, nàng muốn ra phủ tìm một chỗ ở khác.

Bình thường nàng không đến thư phòng Nguyệt Sở Lâm, vất vả đi được tới đó thì thấy cửa đã đóng chặt.

Đang định rời đi thì nàng chợt nghe có tiếng ai đó phát ra từ trong phòng…

“Hề Chiêu vào phủ đã hơn một năm.” Giọng nói nhẹ nhàng, là giọng của Nguyệt Sở Lâm.

Hề Chiêu dừng bước, đừng ở bậc đá trước cửa.

Hai người bọn họ là nguyệt yêu, vào lúc giữa trưa cảm nhận của họ đối với ngoại giới giảm đi rất nhiều, khí tức của nàng lại yếu, tất nhiên họ không phát hiện ra được.

“Nhanh vậy rồi sao? Sao đệ cảm thấy nàng ấy mới vào phủ ngày hôm qua thôi mà.” Là giọng Nguyệt Khích: “Vậy… cứ làm theo kế hoạch ban đầu thôi?”

Kế hoạch?

Trong lòng Hề Chiêu biết rằng họ đang thảo luận chuyện bí mật gì đó, nàng không nên nghe tiếp, nhưng việc này có liên quan đến nàng, nàng không thể không nghe được.

Nguyệt Sở Lâm nói: “Tất nhiên rồi, hiện giờ khí độc trong cơ thể nàng ấy đã được giải trừ, cũng không thể để Vấn Tinh đợi quá lâu được.”

Vấn Tinh là ai?

Hề Chiêu bối rối.

Người này với chuyện nàng vào phủ có quan hệ gì?

Nguyệt Khích “chậc” một cái, không biết tâm trạng đang tốt hay xấu: “Nhưng nghĩ đến chuyện đó, đệ thật sự không đành lòng rời xa nàng ấy.”

Nguyệt Sở Lâm ngừng lại một chút, giọng điệu đột nhiên lạnh đi.

“Việc này đã định rồi, sẽ không thay đổi nữa. Trong vòng nửa năm tới đệ hãy kiềm chế tính tình lại đi, đừng có chạy đi lung tung nữa. Chờ cấm chế trong phủ tu sửa xong xuôi, còn cần đệ giúp huynh lấy hồn phách Hề Chiêu.”

“Đệ biết rồi.” Nguyệt Khích thở dài: “Chỉ là đệ thấy có hơi đáng thương, cơ thể yếu ớt ấy vậy mà phải chịu tra tấn.”

Nguyệt Sở Lâm bình thản nói: “Thời gian này đệ chăm sóc nàng ấy nhiều đi, đừng để thể xác bị thương.”

Nguyệt Khích đáp vâng.

Hề Chiêu sững sờ.

Hồn phách cái gì, tra tấn cái gì?

Tại sao nàng hiểu từng chữ trong đó, nhưng không thể hiểu hết chúng?

Mặc dù nghe xong rất hoang mang, nhưng Hề Chiêu vẫn giữ tỉnh táo. Nàng lẳng lặng rời đi, đầu tiên là nghĩ cách hỏi thăm lai lịch “Vấn Tinh”.

Tất nhiên nàng không dám hỏi thẳng Nguyệt Sở Lâm hay Nguyệt Khích được, nên nàng bắt đầu từ những người hầu trong phủ.

Nói bóng nói gió nhiều ngày, cuối cùng nàng cũng tìm ra một số manh mối. Thì ra Nguyệt gia còn có một cô con gái nhỏ, nhưng đã qua đời vì bệnh tật rất lâu rồi, đến nay chắc cũng tầm trăm năm.

Đó không phải bí mật trong phủ nhưng có rất ít người nhắc đến.