Gần đây, Hề Chiêu đang nghĩ xem nên làm cách nào để ly gián hai vị nghĩa huynh của mình.
Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu, ngay cả nàng cũng cảm thấy mình thật là quá quắc.
… Cái này chẳng khác nào nàng là con sói mắt trắng chứ?
Suy cho cùng, từ khi nàng xuyên vô quyển tiểu thuyết “Vạn ma”, hai huynh đệ Nguyệt gia cũng giúp nàng giải quyết rất nhiều mối nguy phiền toái.
Một năm trước Hề Chiêu xuyên vào đây, lúc này tiểu thuyết đã sắp đến kết cục - đại ma làm nhiều điều ác đã bị tiêu diệt, thiên hạ trở lại thái bình.
Dù vậy, đại ma bị diệt nhưng yêu ma quỷ quái vẫn còn tồn tại. Đối với những người bình thường không làm được gì như nàng thì vẫn cần sống trong cảnh lo lắng như trước.
Huống hồ mệnh nàng đen như cứt chó, vừa mới xuyên sách đã lọt xuống ổ của hồ yêu. Hề Chiêu vắt hết khối óc mới đối phó với đám hồ ly xảo quyệt suốt ba ngày trời mới trốn thoát được.
Kết quả chớp mắt sau đã lọt vào mắt của đám xà yêu.
Nhìn đám rắn khổng lồ màu sắc sặc sỡ, Hề Chiêu ba ngày chưa có một hạt cơm hai mắt tối sầm lại.
Đó là cách chơi của mấy người hả?
Được rồi!
Trong rừng hoang ẩn náu vô số yêu ma, sớm muộn gì nàng cũng phải chết, điều này Hề Chiêu biết.
Nhưng trước khi nàng thành thức ăn, dù bằng cách nào nàng cũng phải lấy được vài miếng thịt của chúng nó.
Hề Chiêu đã sẵn sàng chuẩn bị liều chết với rắn khổng lồ.
Chỉ có điều lúc Hề Chiêu nhặt một hòn đá sắc nhọn từ dưới đất lên, một mũi tên đã xuyên qua không khí bay tới, bắn đại xà thành đống thịt vụn.
Gió ngừng thổi, lá rơi từ từ xuống đất.
Hề Chiêu thở hổn hển, mơ màng ngẩng đầu lên.
Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là một cây cung trông khá nặng.
Toàn thân cây cung trắng bạc, dây cung như ánh trăng xuyên qua kẽ lá, thật đẹp đẽ bắt mắt.
Cây cung này thật sự quá mức lóa mắt, đến mức làm rung động trái tim nàng.
Điều thứ hai nàng nhìn thấy là một thiếu niên mặt ngọc đang cầm cung.
Người mặc hồng bào, tay cầm mũi tên, mày kiếm mắt sáng.
Tiểu lang quân đứng ở nơi cao, cầm cây cung nặng trĩu, hạ tầm mắt, cười cười nhìn nàng: “Con mèo nhem nhuốc, vừa rồi thấy ngươi vờn đám hồ ly kia xoay mòng mòng, bây giờ vẫn còn sức lực cơ đấy. Sao, không sợ rắn hả?”
Được lắm.
Thì ra hắn theo dõi nàng suốt cả chặng đường!
Hề Chiêu đang muốn cãi lại, nhưng cái bụng rỗng ba ngày đã xảy ra chuyện - nàng thật sự rất đói, lại thêm mệt nhừ, nhịp tim đập như sắp sụp đổ tới nơi, lúc này bỗng nhiên nàng thấy người mình thả lỏng, sau đó còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người kia nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại Hề Chiêu đang ở trong một phủ đệ xa lạ.
Kế bên giường là một chàng trai khá trẻ có khuôn mặt dịu dàng.
Chàng trai kiên nhẫn đút thuốc cho nàng uống, vừa giải thích cho nàng biết, nơi nàng rơi xuống là Rừng Ác Yêu, yêu ma nhiều không đếm xuể, rất ít người có can đảm đến gần. Là bào đệ hắn lo nàng sẽ gặp nguy hiểm nên dẫn nàng ra ngoài.
Sau đó nàng mới biết, người cứu nàng là người Nguyệt gia.
Trong thế giới quan của “Vạn ma”, thiên hạ được chia thành ba cõi: Thiên Hiển, Xích Ô, và Thái Âm.
Nguyệt gia là yêu tộc hiển hách ở Thái Âm cảnh. Trong trận đại chiến giữa nhóm nhân vật chính với phản diện, cha mẹ Nguyệt gia đã hy sinh mạng sống để bảo vệ Thái Âm cảnh, để lại hai người con trai.
Người đang đút thuốc cạnh giường của nàng chính là trưởng tử Nguyệt Sở Lâm, tính tình ấm áp.
Người cứu nàng ra khỏi Rừng Ác Yêu là thứ tử còn lại, Nguyệt Khích, thẳng thắng đơn giản.
Biết Hề Chiêu không còn nơi nào để đi, hai người bọn hắn đều nói rằng duyên phận hiếm có, nếu nàng không chê thì cứ xem bọn họ là nghĩa huynh, ở lại Nguyệt gia an tâm dưỡng thương. Còn nói hung hồ trong Rừng Ác Yêu tác oai tác oái đã lâu, vẫn cần sự giúp đỡ của nàng để giải quyết bọn chúng.
Trong lòng Hề Chiêu vẫn còn nghi ngờ, nhưng Rừng Ác Yêu có yêu chướng, nàng không có cách nào rời khỏi đây nên đành ở lại Nguyệt phủ, thuận tiện giúp huynh đệ Nguyệt gia giải quyết đám hồ ly đã gây rắc rối trong Thái Âm thành trong thời gian dài.