Có phải là không cần làm gì không?
Cái gọi là "vô dụng chi dụng", cứ để nàng giống heo con, làm một kẻ vô dụng đi.
Bích Phương ma ma cười lạnh một tiếng: "Cái gì cũng không biết, chỉ có thể đi làm những việc vất vả như quét dọn, giặt giũ. Ta ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, đừng ai nghĩ đến chuyện gian lận, mau viết đi, ta muốn nghỉ trưa."
Ngu Sở Đại liều mạng, điền vào mấy thứ như đàn, múa, đăng ký tên thử xem sao.
Không ngờ, đăng ký xong là đến lúc diện thí, tất cả các mục nàng đăng ký đều không qua được vòng đầu tiên.
Đến chiều, mọi chuyện đã ngã ngũ, Ngu Sở Đại bị người ta đưa đến phòng giặt.
Khánh Hòa công chúa cũng ở đây.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Hóa ra, trong số những người đó, chỉ có hai người họ là không có tài năng gì.
Đành phải giặt giũ thôi, còn có thể làm gì khác.
Khi hoàng hôn buông xuống, công việc kết thúc, Ngu Sở Đại trở về Hợp Hoan Uyển, cả người như muốn rã rời.
Mặc dù nhà họ Ngu không thể so với thời tổ tiên hiển hách nhưng cũng là gia đình danh giá, nàng lại sinh ra yếu đuối, từ nhỏ được phụ mẫu và ca ca nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng giặt một bộ quần áo nào.
Ngu Sở Đại nhìn đôi tay của mình giặt quần áo trong nước lạnh cả buổi chiều, sáng nay còn mười ngón thon thả, giờ đã sưng đỏ như chân gà.
May mà nàng có suối nước nóng bí mật.
Ngu Sở Đại nhớ mình đã mang theo một ít bột ngọc trai, nàng tìm ra rồi hòa với nước thành hỗn hợp sền sệt, bôi lên mặt và tay.
Làm xong, nàng cầm đồ tắm, đi đến suối nước nóng.
Ngâm mình trong làn nước nóng hổi, cơ thể cuối cùng cũng được thư giãn.
Nàng đã nghĩ đến vô số cảnh bị Cao Long Khải đùa giỡn, không ngờ lại là kiểu chơi nhập vai sâu sắc như thế này.
Thật muốn mạng.
Ngâm được một lúc, Ngu Sở Đại phát hiện có gì đó không ổn.
Dưới làn nước trong xanh, từng đợt màu đỏ tươi xuất hiện.
Mang theo mùi tanh nhàn nhạt.
Ngu Sở Đại nhìn theo những màu đỏ tươi đó, mới phát hiện ra, sau làn sương mù dày đặc thấp thoáng có một người đứng ở đó.
Nàng nhớ đến truyền thuyết về ma quỷ.
Cao Long Khải đã gϊếŧ người trong suối nước nóng này, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, thổi tan làn sương mù trên mặt nước.
Người sau làn sương mù lộ diện.
Cao, Long, Khải!
Còn không bằng ma quỷ nữa!
Cao Long Khải để trần nửa thân trên, trên ngực có những vết máu, hẳn là vết thương bị móng vuốt sắc nhọn cào cấu. Máu từ vết thương trào ra, chảy dọc theo ngực hắn. Cơ bụng của hắn rõ ràng, máu từ từ chảy xuống rồi hòa vào làn nước.
Ngu Sở Đại sợ đến mức suýt hét lên, nàng lập tức bịt miệng lại. Không thể kêu, bây giờ chỉ có một mình Cao Long Khải, nếu kêu lên sẽ bị coi là thích khách, gọi thị vệ đến chỉ chết nhanh hơn.
Cao Long Khải như vừa tỉnh lại từ điều gì đó, mất đi sự che chắn của sương mù, hắn ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ngu Sở Đại.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt của Cao Long Khải, sự tức giận nhanh chóng bùng lên.
Hắn nhìn chằm chằm Ngu Sở Đại, đi về phía nàng.
"Bệ hạ đã gϊếŧ phi tần đó, máu bắn đầy ao."
Trong khoảnh khắc Cao Long Khải đi về phía nàng, câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Ngu Sở Đại.
Một khi bị hắn bắt được, chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Đột nhiên, Ngu Sở Đại chú ý đến hình ảnh của mình trong nước.