Ngu Sở Đại bất lực nói: "Không còn cách nào khác, đây là thứ phải dùng, không thể tiết kiệm được."
Tiểu Thọ Tử suy nghĩ một lúc, nghĩ ra một cách cho Ngu Sở Đại: "Thải nữ mỗi tháng cũng có phần thuốc, ta sẽ nghĩ cách lấy một phần cho người. Phần còn lại người tự bỏ tiền ra, tiết kiệm được chút nào hay chút đó."
Ngu Sở Đại liên tục cảm ơn, Tiểu Thọ Tử cất tiền và đơn thuốc, xách hộp thức ăn rời đi.
Ăn xong, Ngu Sở Đại nghĩ đến việc phải chào hỏi bạn cùng phòng nhưng chờ mãi không thấy bóng dáng, chẳng lẽ từ chiều cãi nhau đến giờ vẫn chưa chọn xong người ở chung? Quả nhiên, nàng đi trước một bước là đúng.
Đốt một nén hương, nàng thực sự không chịu nổi nữa.
Thôi bỏ đi, trời đất rộng lớn, ngủ là quan trọng nhất, bạn cùng phòng đứng sang một bên đi.
Nàng nằm lên giường, ba giây sau đã ngủ, cảnh tượng máu me kinh hoàng ban ngày cũng không hề ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.
* * * * * *
Ngày hôm sau, Ngu Sở Đại vừa ăn sáng xong thì có người gọi đi, tập hợp cùng một nhóm thải nữ.
Bích Phương ma ma vẫn lạnh lùng như cũ, thông báo một tin dữ: "Vương cung Bắc Chiêu không nuôi người nhàn rỗi."
Tất cả mọi người phải tìm một chức vụ phù hợp để làm việc.
Khánh Hòa công chúa không thể tin nổi: "Ma ma, mặc dù chúng ta là thải nữ thấp kém nhất nhưng cũng được coi là nữ nhân của bệ hạ, là phi tần. Ngươi lại bắt chúng ta làm việc?"
Bích Phương ma ma nhàn nhạt nói: "Quy củ là như vậy, nếu không được bệ hạ đặc cách thì bất kỳ ai cũng phải tuân theo. Thực ra, việc này cũng có lợi, các ngươi làm việc sẽ có bổng lộc, mọi người đều có phẩm cấp thấp, ngày thường ăn mặc dùng đều không được tinh xảo, có tiền tiêu vặt cũng có thể cải thiện cuộc sống."
Khánh Hòa công chúa không chịu đựng được nữa, tức giận khóc nói: "Đây là lý lẽ vớ vẩn ở đâu ra! Đối xử với chúng ta như thế này, còn coi chúng ta là phi tần sao? Rõ ràng là nô ɭệ! Bản cung muốn gặp bệ hạ, bản cung muốn đích thân trình bày với bệ hạ."
Mặc dù ngày hôm qua mới gặp, Cao Long Khải đáng sợ và kinh hoàng như vậy nhưng lúc này cuộc sống thực sự quá khổ, Khánh Hòa không sợ Cao Long Khải, chỉ muốn dựa vào người đàn ông này cứu mình.
Bích Phương ma ma dường như đã quen với kiểu cáo buộc này, bà ra lệnh cho hai thái giám giữ chặt Khánh Hòa, nói: "Tiểu chủ đừng phí sức nữa, nếu không có bệ hạ truyền lệnh, người sẽ không gặp được ngài, hơn nữa bệ hạ ghét nhất là người khác ồn ào làm phiền. Ta vì tốt cho người nên mới khuyên một câu, bớt gây chuyện thì mạng sẽ dài hơn. Nghe nói hôm qua người làm vỡ bát cơm nên hôm nay người phải chịu phạt, cả ngày sẽ không có cơm ăn, bát đĩa vỡ sẽ trừ vào tiền hàng tháng của người, người đừng kêu nữa, tiết kiệm chút sức để chịu đói đi."
Khánh Hòa vẫn chửi bới, bị người ta bịt miệng kéo đi.
Bích Phương ma ma ngồi vào bàn, ra lệnh cho cung nữ bày giấy bút, nói: "Được rồi, bây giờ mời các tiểu chủ đến đăng ký xem có tài năng sở trường gì, như đàn, múa, vẽ, đều được tính. Phòng nhạc, phòng ca múa, v.v. đều là những việc tốt."
Ngu Sở Đại đột nhiên cảm thấy áp lực, nàng nghĩ đi nghĩ lại, hình như mình học gì cũng chỉ để cho mới mẻ, sau khi hiểu được chút ít thì lại bỏ qua một bên, đổi sang chơi thứ khác...
Nàng yếu ớt hỏi một câu: "Ma ma, xin hỏi nếu không có sở trường thì sao?"