Ngu Sở Đại bẩm sinh mắc chứng bệnh hồi hộp và lo lắng, nhưng đồng thời lại sở hữu một khả năng đặc biệt: đọc được suy nghĩ của người khác, thậm chí đôi khi còn có thể nhìn thấy hình ảnh trong tâm trí của họ.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên hai người chạm mặt nhau..
Nàng đã nhìn thấy trong đầu vị thư sinh kia tràn ngập du͙© vọиɠ đối với nàng. Thật không may, lần này còn kèm theo hình ảnh sống động và rõ ràng, mà nữ chính trong đó chính là nàng.
Không mảnh vải che thân, xuất hiện trong những tư thế kỳ quặc và dị thường.
Mức độ kỳ quái có thể sánh ngang với Nam Huệ Đế.
Lúc trước nàng mắc bệnh khi tuyển phi, chính là vì Nam Huệ Đế có du͙© vọиɠ quá mãnh liệt, khó mà cưỡng lại.
Đó là lần đầu tiên nàng biết thế nào là chuyện nam nữ.
Vì bệnh yếu, đại phu còn phán rằng khó sống quá mười tám tuổi nên nhà họ Ngu không quản thúc dạy dỗ Ngu Sở Đại như nữ tử thường tình.
Nữ nhi đã bệnh tật ốm yếu, sống đã là khó khăn, còn có thể đòi hỏi gì nữa?
Cầm kỳ thi họa muốn chơi thì chơi, không thích thì không học.
Phu thê chi đạo... với thân thể như vậy, để nàng hầu hạ phu quân, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy không chịu nổi, tự nhiên càng không nhắc đến.
Vì vậy, trong lúc không hề chuẩn bị, trùng kích mà Nam Huệ Đế mang đến thực sự quá mãnh liệt, mặc dù ngày thường Ngu Sở Đại có tâm tính bình ổn cũng không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, liền sợ hãi ngất đi.
Có lần rèn luyện bị Nam Huệ Đế đập phá, lần này, công tử học sĩ không thể làm nàng ngất đi nhưng cũng khiến nàng buồn nôn không thôi, ngay tại chỗ không chịu nổi, dạ dày cuộn trào không ngừng.
Tẩu tẩu thấy Ngu Sở Đại không khỏe, liền đuổi công tử kia đi.
Công tử học sĩ là người mà phụ mẫu đều coi trọng, ca ca trước đây còn từng học chung với anh ta, Ngu Sở Đại thực sự khó mở lời. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói rằng có lẽ mình không hợp bát tự với người đó, vừa gặp mặt đã thấy khó chịu.
Nhà họ Ngu không thấy có vấn đề gì, Đại Đại là bảo bối trong nhà, bất kể là công tử ngọc diện nào, nếu không vừa mắt, hay khiến nàng không thoải mái thì đều không được.
Người này không hợp, đổi người khác là được.
Vì vậy, tiệc xem mắt vẫn tiếp tục.
Rốt cuộc đã xem mắt bao nhiêu người, Ngu Sở Đại cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ có võ tướng, quan văn, công tử nhà thái y, họa sĩ tài hoa... đủ mọi loại người.
Ngu Hữu Sử còn cố ý tìm một đệ tử nhà nghèo, chỉ cần có thể đối xử chân thành với nữ nhi. Ông không quá quan trọng chuyện môn đăng hộ đối, xuất thân nghèo khó cũng chẳng sao, chỉ cần có thể đến ở rể, ông đều sẵn lòng giúp đỡ. Như vậy, nữ nhi ở lại nhà, ông cũng yên tâm hơn.
Đệ tử nhà nghèo kia là người cầu tiến, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ chính khí, đối với nhị lão nhà họ Ngu cung kính tỉ mỉ, đối với Ngu Sở Đại cũng rất chu đáo.
Nếu là nữ tử bình thường, có lẽ đã gả cho hắn ta rồi.
Đáng tiếc là Ngu Sở Đại lại có thể đọc được tiếng lòng.
Đệ tử nhà nghèo kia đối với nàng không có du͙© vọиɠ gì, ngược lại còn chê nàng là mỹ nhân đèn gió thổi là tắt.
So với Ngu Sở Đại, hắn ta càng yêu phụ thân nàng là Ngu Hữu Sử.
Đó là tiền đồ, đó là cơ hội, đó là cây bút thần cải biến vận mệnh, đó là ánh sáng trong thế giới nghèo khó của hắn ta!