Chương 73
Không ngờ người xuất hiện trước mặt Tương Hãn chính là người yêu trước kia đã 4 năm chưa từng thấy qua – Hoàng Duy Chân.Trước đó có nói qua, ở cái “làng nghệ thuật” tự hình thành này người đến thuê đều là các nghệ thuật gia có thu nhập thấp, hoặc là một số ít sinh viên mới vừa tốt nghiệp còn đang mơ hồ về tiền đồ. Mà Hoàng Duy Chân, không thuộc về nghệ thuật gia, cũng không thuộc trong phạm vi sinh viên, nhưng cũng xen lẫn vào hai nhóm người này. Cho nên ngoài ý muốn ở chỗ này vô tình gặp gỡ, cũng chẳng có gì lạ.
Bản thân hắn tốt nghiệp khoa nghệ thuật, đi tới Thượng Hải cũng là muốn tìm cơ hội. Hoàng Duy Chân học chuyên ngành múa dân tộc, sau bởi vì lớn lên dáng dấp xuất chúng nên lúc đang đi học được người phát hiện, mời làm diễn viên chính trong MTV, chính thức bước nửa chân vào giới giải trí.
Khi đó Tương Hãn theo đuổi Hoàng Duy Chân, đến khi Hoàng Duy Chân đồng ý kết giao, cũng là lúc hắn được mời về MTV, không còn là một học sinh đơn thuần nữa.
Bởi vì lớn lên đẹp mắt, người đưa hắn vào giới nghệ thuật và người tiếp xúc với hắn đều nguyện ý nâng đỡ hắn, cho hắn cơ hội, dẫn hắn đi mọi nơi mở mang kiến thức. Dần dần Hoàng Duy Chân đã bị muôn màu muôn vẻ trong cái giới này làm cho mê mẩn, dã tâm từ từ lớn lên, muốn xông pha trở nên nổi bật.
Tính cách Tương Hãn chính là khi còn đang có tình cảm tốt thì đem người cưng chìu lên tận trời, từ đầu đến chân đều rất tỉ mỉ chiếu cố. Hắn khi đó coi như là một tiểu phú gia, bình thường tuy rằng không thể hiện, khoe khoang với bạn học, thế nhưng những bằng hữu thân cận đều biết rõ.
Hai người cũng không học chung trường, Tương Hãn mướn phòng ở bên ngoài. Hoàng Duy Chân lại cả ngày đi sớm về trễ vì bận việc….. xã giao. Tình cảm mãnh liệt dần đi qua, Hoàng Duy Chân đối với Tương Hãn càng ngày càng lãnh đạm, ghét bỏ hắn quản quá nhiều.
Không thấy được mặt, cũng không gọi điện thoại được, Tương Hãn không thể nhịn được nữa, liền cùng Hoàng Duy Chân cãi vả kịch liệt.
Hoàng Duy Chân nói Tương Hãn quá phận can thiệp chuyện đối phương, ngay cả chuyện mặc quần áo cũng bá đạo quyết định, hắn không thể chịu nổi nữa. Nói một tràng làm Tương Hãn đau thương, sau đó Hoàng Duy Chân liền dọn quần áo bỏ đi.
Hai người cứ như vậy chia tay.
Hoàng Duy Chân không bị Tương Hãn mỗi ngày gọi điện thoại quấy rầy làm lỡ thời gian của hắn, hắn liền chuyên chú đầu nhập vào giới tìm kiếm cơ hội đi lên. Thế nhưng tình huống cũng không tốt đẹp như hắn tưởng, những người trước đây cũng dần dần xa lánh hắn, cuối cùng tránh hắn không muốn gặp.
Khi hắn năm lần bảy lượt truy hỏi, mới có người nói cho hắn biết nguyên nhân.
Bởi vì lúc trước hắn ăn mặc đẹp đẽ, gọn gàng, người ta cho là kinh tế của hắn không tệ, nghĩ có lẽ phía sau hắn có kim chủ là một phú nhị đại, mới nguyện ý mang theo hắn vui đùa một chút. Trang phục và đạo cụ đều là Tương Hãn vung tiền như rác đặt mua cho hắn, mà không có Tương Hãn mạnh mẽ tiếp viện, quần áo của Hoàng Duy Chân đổi đi đổi lại chỉ có mấy món, khiến cho người khác nhìn ra nội tình. Gia đình Hoàng Duy Chân chỉ là làm công bình thường, căn bản cũng không có khả năng tiêu xài xa xỉ như vậy. Khi hắn trở nên túng quẫn, người ta tự nhiên lười phản ứng với hắn.
Khi biết chân tướng, khuôn mặt của Hoàng Duy Chân lúc trắng lúc xanh, bị người nhục nhã và nỗi hối hận điên cuồng gặm nhắm nội tâm của hắn. Lúc chia tay, Hoàng Duy Chân vẫn mang theo chút cao ngạo, thế nhưng đối mặt với thực tế tàn khốc thì cái gì cũng không còn lại. Hắn chỉ có thể kiên trì trở lại tìm Tương Hãn, muốn cùng hắn hòa hảo lại.
Nhưng mà Tương Hãn được di truyền tính “ái chi dục kỳ sinh ác chi dục kỳ tử” của Tương Vệ Quốc, tính cách cực đoan liền lộ ra, hắn vô cùng lãnh đạm, căn bản không có khả năng tha thứ cho Hoàng Duy Chân.
Hoàng Duy Chân da mặt còn chưa đủ dày, không bỏ xuống được tự tôn đi cầu xin người khác, chỉ có thể hoàn toàn chết tâm. Nhưng mà trong lòng của hắn lại nghẹn một khí, nhất định phải ở giới giải trí lăn lộn cho ra hình ra dạng, khiến cho Tương Hãn hối hận.
Hoàng Duy Chân tuy rằng vẫn dựa vào sự mềm mại cùng cứng rắn để bắt lấy cơ hội, bất quá lại không có cách nào bộc lộ tài năng. Bởi vì người ngây thơ giống hắn thì có rất nhiều, cộng thêm hắn không điều kiện đặc biệt, Hoàng Duy Chân không có bất kỳ ưu thế nào.
Bị ngăn trở chèn ép, Hoàng Duy Chân mới biết mình trước đây có bao nhiêu ngu ngốc, vậy mà đem một người có tiềm lực cường đại như Tương Hãn đá đi. Hắn dần dần không còn ngây thơ nữa, trở nên tính toán hơn. Bởi vì đã từng hưởng thụ qua cảm giác được người tâng bốc, liền muốn đi đường tắt – tìm một vị kim chủ.
Thế nhưng chờ ở thành phố Thượng Hải hai năm, Hoàng Duy Chân phát hiện rằng kim chủ có thể dễ dàng quyến rũ không phải là lão già óc đầy bụng phệ thì cũng là dạng biếи ŧɦái mặt mũi đáng ghê tởm. Hoàng Duy Chân cũng không muốn tìm một người không phù hợp, không có phẩm cách mà tùy tùy tiện tiện đem mình bán đi. Mà kim chủ trẻ tuổi anh tuấn nhiều tiền căn bản là không tới phiên tiểu nhân vật không tên tuổi như hắn.
Cho nên, lúc này nhìn thấy bạn trai cũ, vẫn là quần áo thời thượng, đeo đồng hồ hàng hiệu, trái tim của Hoàng Duy Chân liền đập liên hồi.
Hắn nghe nói công ty của Tương Hãn mấy năm nay hình như lớn hơn.
Lúc này hắn đã hoàn toàn quên chuyện châm chọc đối phương như là bao nuôi tình nhân lúc chia tay, thực sự muốn đối phương bao dưỡng “tình nhân”.
Thời khắc này Hoàng Duy Chân hoàn toàn không nghĩ tới từ ngữ tốt đẹp thuần khiết như “mối tình đầu, tình yêu” gì cả. Trong đầu hắn tất cả đều là “tiền bạc, thế lực, cơ hội!”
“Tương Hãn, nhiều năm không gặp, ở chỗ này tình cờ gặp được thực sự là trùng hợp.” Hoàng Duy Chân theo bản năng đem Tương Hãn đặt ở vị trí kim chủ, phản xạ có điều kiện lộ ra bộ dáng tươi cười đầy mị lực của mình.
Tương Hãn không thích cau mày, cũng không thấy diễn cảm của Hoàng Duy Chân có bao nhiêu hấp dẫn, ngược lại là khiến nội tâm hắn tràn đầy chán ghét. Mấy năm không gặp, Hoàng Duy Chân triệt để thay đổi thành người khác, yếu tố trên người từng để cho Tương Hãn yêu mến say đắm biến mất không còn một mảnh, điệu bộ tràn đầy dối trá.
Tương Hãn lãnh đạm không nói lời nào, Hoàng Duy Chân không biết xấu hổ, ngược lại nói tiếp: “Bạn cũ gặp mặt, không bằng em mời anh ăn cơm?”
Tương Hãn vẫn không có phản ứng, thậm chí nghiêng đầu qua một bên.
Hoàng Duy Chân lúng túng, có điều là da mặt của hắn đã dày hơn. Hắn hít sâu một hơi, khiến thanh âm của mình có vẻ nhu hòa êm tai: “Nhớ khi đó đều là anh làm cơm cho em ăn, tài nấu nướng của anh thật là tốt. Mà em lại cái gì cũng không làm, giúp không được gì thì không nói, chỉ có thể chờ ăn. Mấy năm nay em sống một mình, cũng luyện ra được một tay nấu nướng. Đương nhiên, khẳng định kém hơn anh rồi.”
Tương Hãn rũ mắt, hắn đương nhiên nghe được ý tứ của Hoàng Duy Chân, nhưng lại bất vi sở động.
Hoàng Duy Chân cười một tiếng, hắn nói: “Anh hẹp hòi như vậy sao? Không làm được người yêu chúng ta còn có thể là bằng hữu a. Hay là bởi vì anh vẫn còn chú ý chuyện hai ta cãi nhau chia tay?”
Tương Hãn dĩ nhiên không để bụng, nhưng hắn không thể không mở miệng, bằng không thì Hoàng Duy Chân lại nói hắn nhỏ nhen – tuy rằng lòng của hắn thật không có rộng lớn bao nhiêu.
“Đều là chuyện đã qua, tôi đã quên.” Tương Hãn lãnh đạm nói.
Hoàng Duy Chân ánh mắt sáng lên, chỉ cần đối phương chịu nói chuyện, hắn đã cảm thấy so với việc không phản ứng thì tốt hơn.
“Có đúng không?” Trong thanh âm Hoàng Duy Chân tràn đầy thất vọng, sau đó hắn mệt mỏi nói rằng: “Em vẫn không quên…. cho tới bây giờ đều không có quên. Khi em cùng một chỗ với anh, cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh lại. Cuộc sống rất hạnh phúc vui vẻ, khi đó thực sự là đơn giản a —”
“Đừng nói nữa.” Tương Hãn phiền chán nhắm mắt lại, nếu không phải là hắn không biết đi đâu, cũng không muốn rời nhà Từ Cửu Chiếu quá xa, hắn hận không thể rời khỏi chỗ này.
“Vì sao không thể nói?” Hoàng Duy Chân đương nhiên không thể như Tương Hãn mong muốn, hắn muôn vàn cảm khái nói: “Em rất hối hận, khi đó em quá ấu trĩ, em quá ngu ngốc. Chia tay anh là việc em hối hận nhất. Nếu như có thể lần nữa, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Tương Hãn, những năm qua em luôn nhớ anh. Còn anh thì sao? Nếu như có thể, em tình nguyện trở lại như lúc chúng ta yêu nhau.”
Nói xong, Hoàng Duy Chân liền bày ra biểu cảm thật lòng, ba phần thật bảy phần giả, lời hắn nói ngay cả chính hắn cũng thấy cảm động.
Thanh âm Hoàng Duy Chân tràn ngập khẩn cầu và run rẩy: “Tương Hãn, anh có nguyện ý cho em thêm một cơ hội không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa?”
“Tôi bảo cậu đừng nói nữa!” Tương Hãn bực bội mở mắt ra, từ bàn đu dây đứng lên.
“Tương Hãn, em sai rồi, anh tha thứ cho em có được hay không? Đều do lúc đó em còn quá trẻ, quá ngây thơ — ” Giọt nước mắt từ mắt của hắn lăn xuống, Hoàng Duy Chân nghẹn ngào nói.
“Câm — miệng — ” Sắc mặt Tương Hãn tái xanh, thân thể cứng ngắc, nghiến răng nghiến lợi, vừa sợ vừa giận. Hoàng Duy Chân bị hắn quát lại càng hoảng sợ, thực sự im lặng không nói nữa.
Biểu tình Tương Hãn thoạt nhìn thật là đáng sợ, cho tới bây giờ hắn đều chưa thấy qua dáng vẻ dữ tợn như thế, quả thực giống như hận không thể bóp chết hắn.
Nhưng mà biểu tình kia ở trên mặt của Tương Hãn chỉ duy trì trong phút chốc, sau đó đã bị sự luống cuống thay thế, Tương Hãn khẩn trương nói rằng: “Cửu Chiếu, cậu đến đây lúc nào?”
Hoàng Duy Chân cứng đờ, quay đầu lại nhìn, lúc này mới thấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người, đứng ở lối vào. Vì ngược sáng, hắn nhất thời không thấy rõ mặt của người kia.
Lúc này Tương Hãn đã quên thương tâm ban nãy, tất cả đều là hoang mang vì bị Từ Cửu Chiếu không cẩn thận nghe được chuyện tình xưa, chân tay luống cuống chạy tới, thận trọng đối với Từ Cửu Chiếu đang bình tĩnh nói: “Cậu sao lại tới đây? Tôi lập tức đi trở về. Có phải đói bụng rồi hay không?”
Coi như là ngồi ở chỗ này thương tâm, Tương Hãn cũng không có quên phải trở lại làm cơm tối cho Từ Cửu Chiếu.
“Anh đi ra ngoài lâu quá, tôi có chút lo lắng.” Thanh âm của Từ Cửu Chiếu không có tâm tình nói.
Tương Hãn cười khan một tiếng: “Vừa rồi hình như cậu có khách, tôi không muốn đi vào, liền chạy sang đây ngồi một lát.”
Từ Cửu Chiếu một chữ cũng không tin, lúc xế chiều khí trời rất nóng, chỗ này ngay cả một vật che chắn cũng không có, muốn ngồi cũng không có khả năng đặc biệt chạy đến cái chỗ này ngồi.
“Vị này là…..?” Ánh mắt khó lường của Từ Cửu Chiếu nhìn thoáng qua Hoàng Duy Chân, “… bằng hữu của anh sao?”
Giọng điệu của Từ Cửu Chiếu vi diệu, rất hiển nhiên cậu đã nghe được đoạn biểu lộ thâm tình của Hoàng Duy Chân.
Điều này làm cho người nào đó vẫn đang lừa mình dối người rằng “cậu ấy không có nghe thấy” – Tương Hãn – trong lòng loạn cả lên.
Tương Hãn khẩu khí thô bạo nói rằng: “Không biết, không biết! Ai biết hắn mới vừa nói lộn xộn cái gì. Cậu cũng biết, ở đây có một số thành phần rất phức tạp — như trong giới giải trí ấy, vừa rồi không chừng chính là diễn kịch thôi! Ha ha ~”
Tương Hãn quả thực vì chút cơ trí của mình mà vỗ tay khen ngợi!!
“….” Từ Cửu Chiếu khả nghi trầm mặc một hồi, khóe miệng giật một cái, nhìn vẻ mặt mang đủ mọi màu sắc thập phần đặc sắc của Hoàng Duy Chân, dĩ nhiên cũng sinh ra một chút đồng tình, “Vậy chúng ta trở về đi”. Tương Hãn thấy cậu vậy mà tin thật (chưa chắc ah! ), liền mừng rỡ. Không chút nghĩ ngợi ôm bờ vai của cậu, xoay người nói rằng: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Dựa vào lời nói, hành động đó, Hoàng Duy Chân làm sao có thể không nhìn ra hai người này có quan hệ không cạn.
Hắn không nghĩ tới Tương Hãn sẽ có người yêu, hoặc là có nghĩ tới, bất quá tiềm thức lại cố ý coi nhẹ loại khả năng này. Hắn không chết tâm, không muốn buông tha cơ hội một lần nữa. Hắn đuổi theo, thanh âm cao lên một ít: “Tương Hãn, đây là người nào? Là người yêu của anh hiện giờ sao? Anh thích cậu ta sao?”
Tương Hãn tô son trát phấn tất cả đều bị Hoàng Duy Chân xé nát. Không chỉ là chuyện xưa hắn vừa mới trợn mắt nói mò; còn có chuyện hắn có tình cảm với Từ Cửu Chiếu nhưng không thể nói, luôn được hắn trân trọng giấu ở trong lòng, tình cảm đau khổ đè nén này cũng bị vạch trần ra.
Giờ khắc này, Tương Hãn thực sự vô cùng hận Hoàng Duy Chân, hận không gϊếŧ được hắn.
Hắn buông Từ Cửu Chiếu ra, chợt xoay người, thấp giọng quát chói tai: “Ta đã nói rồi, câm miệng của ngươi lại! Ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao? Thấy người khác không phản ứng ngươi vẫn nói không dứt, không phải đầu óc ngươi có bệnh hả?! Có bệnh liền nhanh đi khám đi, đừng ở chỗ này hù dọa người đi đường!”
Lần đầu tiên Hoàng Duy Chân bị hắn hầm hầm giận dữ quát mắng, còn nói khó nghe như vậy. Tương Hãn trước đây nhiều lắm chỉ là lãnh đạm khi đối mặt với hắn, nói chuyện lạnh lùng mà thôi, nhưng là bây giờ quả thực có thể nói là hung ác.
Sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ, đứng tại chỗ nhìn Tương Hãn xoay người đem người kia kéo đi.
Mặt Tương Hãn căng cứng, một đường nhanh chóng đi về, trong lúc đó bầu không khí giữa hai người trầm mặc mà căng thẳng.
Khu hoạt động cũng không xa, sau mấy phút, hai người về tới nhà Từ Cửu Chiếu. Tương Hãn để Từ Cửu Chiếu vào trước, sau đó hắn đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, Tương Hãn đè tay xuống, thở ra một hơi thật dài, mạnh mẽ xoay người nhìn về phía Từ Cửu Chiếu bên cạnh.
“Cậu đều nghe được đúng không.” Hắn khẳng định nói, ngày hôm nay luân phiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hắn vào lúc này vội vàng nói hết ra với Từ Cửu Chiếu: “Không sai, người đó chính là người yêu của tôi trước kia, chia tay đã nhiều năm rồi. Sau khi chúng tôi chia tay cũng không có liên lạc lại, ngày hôm nay gặp được chỉ là cơ duyên xảo hợp.” Hắn nhấn mạnh.
“A, ừ.” Từ Cửu Chiếu lăng lăng nhìn vẻ mặt tự giận bản thân của Tương Hãn.
Tương Hãn tiến lên từng bước, tới gần cậu, nói: “Hắn hỏi tôi có phải thích cậu hay không? Đúng vậy, tôi thích cậu, thích cậu rất lâu rồi, từ lúc mới quen không bao lâu liền thích cậu!”
Hai tay của Tương Hãn đặt ở hai bên vai Từ Cửu Chiếu, đem cậu vây lại trước ngực.
“Trước đó tôi không nói, là bởi vì không muốn tạo bối rối cho cậu, cũng không muốn ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng ta.” Tương Hãn dùng biểu tình tráng sĩ đoạn cổ tay nhìn Từ Cửu Chiếu đang không kịp phản ứng, trong lòng thấp thỏm hỏi: “Hiện tại cậu đã biết rồi…. ” Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, chăm chú nhìn cậu, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình biến hóa nào của cậu, “Cậu….. cậu nghĩ như thế nào? Có thể chấp nhận sao?”
Cũng là do ý trời, nếu như không phải là ngày hôm nay nhìn thấy Từ Cửu Chiếu có phản ứng với nữ nhân xa lạ kia, rồi bị cậu phát hiện mình thích cậu ấy, Tương Hãn sẽ chọn cách trốn tránh. Sau đó từ từ đem chuyện này hóa giải, tiếp tục bảo trì tình trạng yêu đơn phương, tiếp tục “tình cảm bạn bè” với Từ Cửu Chiếu, cẩn thận dò xét chờ thời cơ.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác khiến hắn nhìn thấy một màn kia, ép hắn không thể không nói. Nếu như Từ Cửu Chiếu bắt đầu nảy sinh ý định tìm bạn gái, hiện tại không nói thì sau này hắn thật không có một chút hy vọng.
Tương Hãn quả thực giống như đang đợi tuyên án tử hình, khẩn trương đến mức dạ dày đều thít chặt lại.
Trên mặt Từ Cửu Chiếu trống rỗng, sau đó cậu dời ánh mắt, cúi đầu xuống, vai rụt về.
Phản ứng này khiến tim Tương Hãn nhất thời như rơi vào hầm băng, một cỗ đau đớn lan tràn trong ngực, sâu tận xương tủy.
Trong nháy mắt đó, bóng tối nhanh chóng cắn nuốt hắn, hắn tuyệt vọng phảng phất như có cảm giác mình ở trong đáy biển, nhìn không thấy ánh mặt trời.
Nỗi choáng váng chậm rãi thối lui, Tương Hãn phục hồi tinh thần lại, mới phát giác bản thân đang nắm vai Từ Cửu Chiếu, hắn dùng khí lực rất lớn, chính hắn cũng cảm giác được các ngón tay đang đau đớn .
Thế nhưng Từ Cửu Chiếu ở trong tay hắn vẫn cúi đầu, dáng vẻ tránh né. Tương Hãn cười khổ một tiếng, vừa định nói gì đó, mắt lướt qua phần tóc mai đang rủ xuống của Từ Cửu Chiếu, thấy lỗ tai và cái cổ của cậu hồng thành một mảnh.
Đại não hắn thoáng cái trống rỗng. Ngay từ đầu không có ý thức đến, sau đó không thể tin được hai mắt của mình, chợt chớp mắt nhìn.
Hắn ép buộc buông tay ra, di chuyển đến cái đầu đang rủ xuống của Từ Cửu Chiếu, nâng lên.
Vì cảm xúc ngón tay nóng hổi, nên gò má, lỗ tai và cổ của Từ Cửu Chiếu, thậm chí bên trong cổ áo T-shirt tất cả đều là một màu đỏ ửng. Mi mắt cậu buông xuống không dám nhìn thẳng mặt của Tương Hãn, lông mi run rẩy, chỉ dùng dư quang quét mắt nhìn hắn một cái, liền né tránh.
Từ Cửu Chiếu mặc dù biết Tương Hãn đối với cậu có cảm tình, nhưng khi chân chính nghe được hắn chân thành tha thiết nói rõ như vậy, vẫn không nhịn được ngượng ngùng.
Cảm tình Tương Hãn thông qua tiếng nói và động tác của hắn rất thẳng thắn, mãnh liệt đánh sâu vào lòng của Từ Cửu Chiếu, khiến cậu sôi trào máu, cả người nóng rang không gì sánh được. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cậu không khống chế được cúi đầu che giấu phản ứng xấu hổ này.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy cậu nóng đến mức không có cách nào hít thở được, mau chóng muốn có một không gian lớn hơn để hô hấp. Thế nhưng ngón tay Tương Hãn chạm vào cằm cậu không nhúc nhích, cậu nhịn không được nâng mí mắt lên nhìn hắn.
Ánh mắt lửa nóng của Tương Hãn như muốn đem cậu thiêu cháy. Đôi môi Từ Cửu Chiếu hé ra một chút, còn chưa kịp nói gì, Tương Hãn chợt cúi đầu, mạnh mẽ áp lên bờ môi của cậu.