Chương 72
Tề Yên được mời vào phòng khách.Từ Cửu Chiếu vào trong phòng bếp tìm kiếm một phen, bởi vì không có tìm được nơi Tương Hãn cất trà, cậu không thể làm gì khác hơn là từ bên trong bình nước rót ra một ly nước trắng.
“Xin lỗi, chỉ có cái này chiêu đãi cô.” Từ Cửu Chiếu nói xin lỗi, sau đó ngồi đối diện với cô.
Tề Yên cười một tiếng, bưng ly nước lên nhẹ nhàng nhấp một chút. Sau đó cô để ly nước xuống, thoải mái nói: “Chỗ này rất tuyệt a, vô cùng có phong cách nghệ thuật.”
Phong cách căn phòng này là do chủ phòng trước quyết định thiết bị lắp đặt. Phong cách trùng tu kho hàng là theo phong cách Châu Âu giản lược, nhìn vô cùng đơn giản, không có bao nhiêu đồ đạc và đồ trang trí. Thế nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác ấm áp, thoải mái.
Từ Cửu Chiếu cười một cái, ngược lại nói rằng: “Cô tìm tôi có chuyện gì không? Không chỉ là vì chúc mừng chứ?”
Lời của Từ Cửu Chiếu có thể coi là nghi ngờ, chớ nhìn cậu không có biểu hiện ra ngoài, nhưng đối với việc Tề Yên tìm tới cửa thì rất mất hứng. Nếu quả thật có chuyện gì muốn tới nhà, vì sao không gọi điện thoại nói trước. Mà lại trực tiếp tìm đến cửa như thế này?
Nếu như người tới là bằng hữu, Từ Cửu Chiếu tuyệt đối sẽ không cho rằng bị mạo phạm, thế nhưng Tề Yên không phải là bạn của cậu. Từ Cửu Chiếu cũng không cảm thấy làm việc chung trong mấy ngày qua sẽ để cho cậu và vị tiểu thư này trở thành bạn bè, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ công việc thôi.
Ngược lại Tề Yên thoải mái đáp một tiếng, gật đầu nói: “Đúng vậy, lần này tôi tới tìm cậu, có một việc muốn mời cậu tham gia.”
Biểu tình Từ Cửu Chiếu lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”
Tề Yên vén tóc, từ trong túi xách lấy ra một phần văn kiện, cô đem văn kiện đặt ở trên bàn trà, đẩy về phía Từ Cửu Chiếu. Sau đó cô nói rằng: “Là như vầy, tôi thay mặt gia gia tôi mời cậu tham gia tổ khảo cổ nghiên cứu về Phong Diêu, tiến hành nghiên cứu toàn bộ lịch sử của diêu tràng Phong Diêu.
Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của Từ Cửu Chiếu, cậu kinh ngạc đến ngây người.
“Cái gì?” Từ Cửu Chiếu cau mày, cậu nói: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Loại chuyện này tại sao phải tìm tôi?”
Tề Yên mím môi cười, nói rằng: “Từ tiên sinh, cậu không nên gấp gáp, tôi sẽ nói rõ với cậu.” Cô dừng một chút, tựa hồ là đang sắp xếp lại lời nói: “Gia gia tôi thấy được tú đôn kia, cảm thấy nó giống cái kia như đúc. Ông vô cùng hài lòng, nhất định muốn tôi cám ơn cậu thật tốt.”
Chân mày Từ Cửu Chiếu vẫn không chút nào thả lỏng: “Nếu là như vậy, bên cô đã thanh toán thù lao rồi. Tiền hai bên đã thoả thuận xong, giao dịch công bằng, cô không cần phải … làm gì nữa đâu.”
Giọng nói Tề Yên mang theo một chút xíu bất đắc dĩ: “Thế nhưng gia gia tôi không cho là như vậy, vì cậu đã bù đắp tiếc nuối từ trước đến nay của ông. Nên ông cho rằng chỉ dùng tiền thì không đủ để hồi báo. Có lẽ cậu không biết, gia gia tôi là người vô cùng truyền thống, cũng vô cùng cố chấp.”
Chân mày Từ Cửu Chiếu càng nhíu chặt hầu như có thể kẹp chết con ruồi.
“Nếu như dùng tiền có thể giải quyết được mọi chuyện, ông cũng không đến mức cố chấp cảm tạ cậu như thế. Thật sự là bởi vì trước đó chúng tôi đã từng thử làm mô phỏng mấy lần, nhưng lần lượt đều làm cho gia gia thất vọng. Cho nên, khi thấy tú đôn do cậu chế luyện, lúc này ông mới kích động như vậy.” Tề Yên nhẹ nhàng nâng đùi phải lên, vắt ở trên chân trái, cô mặc váy chỉ qua đầu gối, làm động tác như vậy, phần bị vén lên có thể mơ hồ thấy được bắp chân trắng nõn.
Đối với người hiện đại, cái này cũng không đáng kể chút nào, ngay cả ngắn hơn cũng không sao. Thế nhưng trong mắt Từ Cửu Chiếu lại không giống nhau, nhất thời cậu lúng túng dời mắt, mặt đỏ rần.
Này này này! Muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người có tâm lí cổ đại như cậu hả.
Tề Yên hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn nói tiếp: “Ông cho rằng tiền không nói lên được lòng cảm kích, cho nên muốn thay cậu giải quyết một vấn đề nan giải, coi như là đền đáp.”
Từ Cửu Chiếu đưa mắt nhìn ra phía sau Tề Yên, không được tự nhiên hỏi: “Tôi không cảm thấy có tôi khó khăn gì. Huống hồ cùng Phong Diêu có quan hệ gì chứ?’’
Tề Yên chăm chú nhìn Từ Cửu Chiếu nói: “Từ tiên sinh, cậu có nghĩ là học lên đại học không?”
Đây là lần thứ hai trong ngày Từ Cửu Chiếu giật mình. Cậu dự cảm, chuyện này rất có thể sẽ không dừng ở đây.
“Lên đại học? Tôi sao?” Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu rốt cục cũng nhìn thẳng vào mặt cô: “Tôi chưa từng nghĩ tới.”
Tề Yên nói rằng: “Cậu đừng trách tôi nhiều chuyện, tình hình trong nước hiện nay, mọi người đều yêu cầu có bằng cấp là điều dễ hiểu. Nếu như tương lai cậu muốn tiến hành bình xét cấp bậc đại sư thủ công mỹ nghệ, nhất định phải có một giấy chứng nhận như thế.”
Trong lòng Từ Cửu Chiếu hoang mang, cho tới bây giờ cậu cũng không có nghĩ học đại học là một chuyện quan trọng, bằng cấp đối với cậu mà nói cho tới bây giờ đều không cần thiết. Suy nghĩ của Tề Yên so với suy nghĩ Từ Cửu Chiếu thì khác nhau rất nhiều. Cho nên, cô căn bản cũng không nghĩ tới ở xã hội hiện đại sẽ có một người bỏ học cao trung, sau lại có cơ hội lên đại học có thể bất vi sở động như vậy.
Từ Cửu Chiếu: “Tôi hiện tại mỗi tuần đều đến trường nghệ thuật dự thính một ít chương trình học mà tôi cần rồi.”
Tề Yên hiển nhiên là không nghĩ tới việc này, lông mày cô nhíu lại, không quá tán đồng nói rằng: “Tuy rằng như vậy cậu cũng có thể học được kiến thức, nhưng không thể thu được giấy chứng nhận học vị và bằng tốt nghiệp. Hiện tại, cậu chỉ cần gia nhập hạng mục khảo cổ này, sau hai năm là có thể thuận lợi lấy được giấy chứng nhận thạc sĩ. Tôi nghe nói cậu cũng biết giám định gốm cổ, chắc chắc giấy chứng nhận hệ khảo cổ cũng có thể trợ giúp cho cậu ở phương diện này một ít.”
Từ Cửu Chiếu căn bản là cùng cô nói không thông, cậu cũng không có thể nói với cô cậu thật sự không quan tâm học vị hay thân phận gì cả. Thế nhưng cậu bén nhạy phát giác Tề Yên nhiều lần nhấn mạnh chuyện này. Tựa hồ là thời đại ngày nay rất coi trọng bằng cấp. Cậu không thể biểu hiện khác biệt quá lớn so với người hiện đại được, tựa hồ như vậy không giống bình thường a.
Từ Cửu Chiếu cảnh giác, cậu suy nghĩ một chút nói rằng: “Tôi không có khả năng đi theo khoa khảo cổ, bởi vì tôi cái gì cũng đều không hiểu a.”
Tề Yên cho là cậu đã động tâm, an ủi nói rằng: “Hạng mục này ông tôi là người đầu tư, cho nên cậu có thể chỉ treo tên ở đó là được.”
Thời gian Tương Hãn đi ra ngoài hơi lâu, trong lòng Từ Cửu Chiếu bắt đầu lo lắng phiền não.
“Cảm ơn thịnh tình của Tề lão, tôi còn trẻ, thời gian còn rất nhiều. Dựa vào cố gắng của mình, nói không chừng cũng có thể lấy được giấy chứng nhận đó.” Từ Cửu Chiếu cuối cùng vẫn khách khí từ chối.
Tề Yên tiếc nuối: “Phải không? Cậu nên cẩn thận suy nghĩ một chút. Hạng mục khảo cổ này thời gian thực hiện rất lâu, bởi vì phải khảo chứng lai lịch Phong Diêu và diêu chủ, còn có nguyên nhân phá huỷ, vân vân, khá là nhiều việc. Mấy thứ này hiện tại căn bản cũng không có manh mối, nên điều tra rất nhọc nhằn, không hơn mấy năm căn bản không có thể hoàn thành được. Nếu như cậu suy nghĩ kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.”
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc trợn to hai mắt, không ngờ khảo chứng lại là mấy thứ này. Đây chẳng phải là nói, cậu và các diêu sư trong diêu tràng rất có thể sẽ được lưu danh sử sách sao?
Trái tim bỗng đập nhanh hơn, Từ Cửu Chiếu nuốt nước miếng, khó có thể ức chế tâm tình kích động.
“Tề tiểu thư, phần văn kiện này có thể lưu lại cho tôi xem không?” Từ Cửu Chiếu lộ ra nụ cười nói.
Tề Yên kinh ngạc nhìn cậu, sau đó cười nói: “Đương nhiên là có thể, đây vốn chính là cho cậu mà.”
Tiễn Tề Yên đi, Từ Cửu Chiếu cầm lấy phần văn kiện nhìn qua một lần. Bên trong là mục tiêu nghiên cứu của tổ khảo cổ, so với khai quật tại hiện trường hoàn toàn không giống nhau, mà lại càng toàn diện tỉ mỉ hơn.
Từ việc Phong Diêu bởi vì sao mà tạo nên, người nào xây dựng, vì sao thời gian tồn tại lại ngắn như vậy, nguyên nhân gì làm tổn hại, gốm sứ Phong Diêu bên trong đã đi về nơi nào, những thứ này đều nằm trong phạm vi khảo cổ.
Từ Cửu Chiếu kích động không thôi, thậm chí tay vuốt văn kiện đều phát run. Những nội dung khảo cổ này, phần lớn đều liên quan đến cậu, nếu như khảo cổ hoàn thành thành công, tên của cậu thực sự sẽ được lịch sử ghi lại!
Từ Cửu Chiếu thật lâu không thể bình tĩnh lại được, đến lúc cậu từ từ phục hồi tinh thần lại, phát hiện sắc trời đã sẩm tối, mà Tương Hãn vẫn chưa về. Không chỉ là như vậy, ngay cả điện thoại cũng không có gọi.
Việc này không bình thường, Từ Cửu Chiếu bắt đầu lo lắng. Hắn nói là đi ra ngoài một chút, thậm chí sẽ không lâu vì hắn sẽ trở về rửa chén. Mà nếu như có biến cố, nhất định sẽ gọi điện thoại nói cho cậu biết một tiếng.
Cậu lấy di động ra gọi Tương Hãn, nhưng trong phòng vang lên tiếng chuông. Điện thoại của Tương Hãn đặt ở trên bàn làm việc của cậu, hắn căn bản là quên mang theo.
Từ Cửu Chiếu cúp điện thoại, cầm chìa khoá dự định đi ra ngoài tìm.
Cậu vừa ra cửa, lại phát hiện xe của Tương Hãn đậu ven đường. Ngay lúc cậu cho rằng Tương Hãn không dùng xe đi, lại thấy một bình xịt côn trùng để ở trên bờ tường cao nửa người.
Từ Cửu Chiếu đi tới cầm lấy bình xịt, lấm lét nhìn trái phải cũng không có thấy Tương Hãn. Cậu xoay người lại đúng lúc đối mặt với cửa sổ phòng cậu, từ góc độ này vừa vặn có thể thấy nơi cậu ngồi ban nãy!
“Nếu như cậu không thích con gái, nghìn vạn lần đừng ở trước mặt A Hãn thân cận như vậy. Cậu ấy sẽ thương tâm.” Lời nhắc nhở của Đường Tiểu Ất đột nhiên vang lên .
Hắn sẽ thương tâm.
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn cửa sổ, cậu và Tề tiểu thư cái gì cũng không có, chỉ thấy như vậy cũng thương tâm sao?
Từ Cửu Chiếu không dám tin tưởng, thế nhưng tựa hồ chỉ có cách giải thích như thế. Trong lòng cậu loạn cả lên, quả thực không biết nên khóc hay nên cười, người này dấm chua cũng quá lớn a.
Một lát sau cậu bình tĩnh lại, Tương Hãn không lái xe, hẳn là đi không được bao xa? Từ Cửu Chiếu không quá tin chắc, nhưng cũng nhanh chóng chạy ra bên ngoài tìm hắn.
Trên thực tế, cũng giống như Từ Cửu Chiếu suy đoán vậy, Tương Hãn quả thực bởi vì từ cửa sổ nhìn thấy hai người ở chung mà thương tâm đi ra ngoài.
Thế nhưng hắn cũng không cho rằng Từ Cửu Chiếu cái gì cũng không có làm.
Từ trong mắt của Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu bởi vì động tác quyến rũ của đối phương mà đỏ mặt, ánh mắt né tránh, sau cùng là lấy dũng khí nhìn thẳng vào mặt của đối phương.
Người so với Tề Yên đẹp hơn, nữ tính hơn, hấp dẫn hơn Từ Cửu Chiếu cũng không phải là không có nhìn thấy qua, thế nhưng duy chỉ có đối với nữ nhân mặc đồ ngắn như thế cậu mới đỏ mặt thôi. Chuyện này khiến trong lòng Tương Hãn điên đảo như dời sông lấp biển.
Hắn ghen tỵ sắp phát điên, muốn xông vào đem nữ nhân kia đuổi đi. Thế nhưng hắn lại không thể, hắn biết Từ Cửu Chiếu là nam nhân bình thường, bị một người phụ nữ lớn hơn cậu một chút hấp dẫn cũng là chuyện bình thường.
Đố kị xong, một cỗ thương tâm liền dâng lên. Rốt cục vẫn phải đến ngày này, ngày mà Từ Cửu Chiếu ý thức được phụ nữ có bao nhiêu tốt đẹp, liệu cậu sẽ có ý niệm muốn yêu đương không?
Tuy rằng hắn có thể phá hỏng chuyện ngay lúc đó, thế nhưng hắn không có khả năng 24 tiếng đồng hồ dính vào trên người của đối phương. Chỉ cần có tâm, Từ Cửu Chiếu sớm muộn gì cũng sẽ cùng một cô gái khác nói lời yêu thương.
Lòng của Tương Hãn thoáng cái như bị kim châm, hắn căn bản cũng không nhìn tiếp được nữa, giống như là trốn chạy rời đi.
Căn bản là đi dọc theo con đường không có mục đích, Tương Hãn đi tới khu vực hoạt động thể dục thể thao cộng đồng, ngồi ở trên xích đu ngẩn người.
Hắn vẫn một mực ngây người, ngay cả trẻ em đến chơi xích đu cũng khinh bỉ hắn lớn chừng này tuổi còn chiếm trò chơi của con nít hắn cũng không thèm để ý.
Mãi đến mặt trời xuống núi, thì trời đã tối, một thanh âm kinh ngạc vang lên kéo hồn hắn trở về.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tương Hãn? Thật là anh sao? Tại sao anh lại ở chỗ này?” Một giọng nam trong trẻo kêu tên của hắn.
Cái thanh âm này hết sức quen tai, trong nháy mắt nghe thấy, Tương Hãn phản xạ có điều kiện nhíu mày. Chờ quay đầu lại nhìn thấy người này, sắc mặt của hắn nhất thời không có cảm xúc.
“Là cậu.” Hắn lạnh lùng nói.