Ca phẫu thuật kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ. Bên ngoài phòng mổ, Tuấn Dương và Marc ngồi thẫn thờ, lòng đầy lo lắng. Họ không ai nói với ai lời nào, chỉ biết im lặng cầu nguyện cho Tinh Anh tai qua nạn khỏi. Sự ghen tuông, ích kỷ đã bị dẹp sang một bên, giờ đây chỉ còn lại nỗi lo âu và tình yêu dành cho người con gái đang nằm trên bàn mổ.
Thời gian trôi qua mỗi phút đều dài như hàng thế kỷ. Cuối cùng, cánh cửa phòng mổ cũng mở ra, bác sĩ Laurent bước ra ngoài, trên khuôn mặt ông là vẻ mệt mỏi nhưng cũng thoáng nụ cười nhẹ nhõm.
"Ca phẫu thuật đã thành công." Ông nói với Tuấn Dương và Marc.
Cả hai người đàn ông đều thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng như được trút xuống. Tuấn Dương vội vàng hỏi:
"Vậy cô ấy... cô ấy sao rồi thưa bác sĩ?"
"Cô ấy đang hồi phục tốt. Khối u đã được loại bỏ hoàn toàn, và thai nhi cũng an toàn." Bác sĩ Laurent đáp. "Tuy nhiên, cô ấy cần phải nghỉ ngơi và theo dõi trong một thời gian nữa."
Tuấn Dương và Marc cảm ơn bác sĩ rồi vội vã vào phòng hậu phẫu để gặp Tinh Anh. Cô đang nằm trên giường bệnh, gương mặt cô tái nhợt nhưng ánh mắt cô đã sáng lại, lấp lánh niềm vui sống.
"Tuấn Dương..." Cô khẽ gọi tên anh, giọng cô yếu ớt.
Tuấn Dương chạy đến bên giường, nắm chặt tay cô, nước mắt anh lăn dài trên má. Anh hạnh phúc vì cô đã tai qua nạn khỏi, nhưng cũng xót xa khi thấy cô yếu đuối như vậy.
"Em ổn rồi, Tinh Anh. Mọi chuyện đã qua rồi." Anh nói, giọng anh run rẩy.
Tinh Anh mỉm cười, cô nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt anh, lau đi những giọt nước mắt của anh.
"Em biết, Tuấn Dương. Cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em."
Marc đứng bên cạnh, im lặng nhìn hai người. Anh ta cũng cảm thấy vui mừng cho Tinh Anh, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn đó nỗi buồn và sự tiếc nuối. Anh ta biết, cô đã thuộc về người đàn ông khác, và anh ta chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cô.
Sau ca phẫu thuật, Tinh Anh phải ở lại bệnh viện để theo dõi và hồi phục. Tuấn Dương luôn túc trực bên cạnh cô, chăm sóc cho cô tận tình. Marc cũng thường xuyên đến thăm cô, mang hoa và quà cho cô.
Dần dần, Tinh Anh hồi phục sức khỏe. Đứa con trong bụng cô cũng phát triển bình thường. Tuấn Dương hạnh phúc đến nỗi không thể diễn tả bằng lời. Anh luôn mong chờ ngày con mình chào đời.
Marc nhìn thấy hạnh phúc của Tinh Anh và Tuấn Dương, anh ta biết rằng, đã đến lúc anh ta phải buông tay. Anh ta quyết định quay trở về Paris, để lại cho họ không gian riêng tư và bắt đầu một cuộc sống mới.
Trước khi rời đi, anh ta đã tặng cho Tinh Anh một chiếc hộp nhạc cũ.
"Đây là món quà chia tay của anh dành cho em, Tinh Anh." Marc nói, giọng anh ta nhẹ nhàng. "Mỗi khi nghe giai điệu này, em hãy nhớ đến những kỷ niệm đẹp của chúng ta ở Paris."
Tinh Anh cảm động nhận lấy món quà. Cô biết rằng, dù họ không thể đến được với nhau, nhưng tình bạn của họ sẽ luôn còn mãi.
Giai điệu cũ vang lên từ chiếc hộp nhạc, như một lời tạm biệt dành cho quá khứ, cũng như một lời chúc phúc cho tương lai. Tinh Anh và Tuấn Dương cùng nhau lắng nghe giai điệu ấy, trong lòng họ dâng lên những cảm xúc khó tả. Họ biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần họ luôn ở bên nhau, yêu thương và tin tưởng lẫn nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Mùa xuân đến, mang theo hơi ấm áp và sức sống mới cho Thượng Hải. Hoa anh đào nở rộ trên những con phố, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp và lãng mạn. Giữa khung cảnh tuyệt đẹp ấy, Tinh Anh hạnh phúc đón đứa con đầu lòng chào đời. Đó là một bé gái khỏe mạnh, xinh xắn với đôi mắt đen láy giống hệt Tuấn Dương.
Họ đặt tên con là Tuệ Linh, với mong muốn con gái sẽ lớn lên thông minh, sáng suốt và luôn mang trong mình một tâm hồn trong sáng, nhạy cảm.
An Nhiên vui mừng khôn xiết khi biết tin Tinh Anh sinh con. Dù vẫn chưa hoàn toàn vượt qua nỗi đau tình cảm, nhưng cô luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất dành cho Tinh Anh và Tuấn Dương. Cô trở thành người mẹ đỡ đầu cho bé Tuệ Linh, luôn quan tâm và chăm sóc con gái của bạn như con ruột của mình.
Tuấn Dương là một người cha tuyệt vời. Anh dành hết thời gian rảnh rỗi để chăm sóc cho con gái và giúp đỡ Tinh Anh. Anh thường xuyên đưa vợ con đi chơi, đi du lịch để tạo nên những kỷ niệm đẹp cho gia đình.
Tinh Anh, sau khi sinh con, cô dành thời gian để chăm sóc con và ổn định lại công việc. Cô vẫn tiếp tục theo đuổi đam mê thiết kế thời trang, nhưng cô cũng biết cách cân bằng giữa công việc và gia đình. Cô muốn dành thời gian cho con gái, muốn chứng kiến từng bước trưởng thành của con.
Cuộc sống của họ trôi qua êm đềm và hạnh phúc. Tình yêu của họ đã vượt qua những thử thách của thời gian, khoảng cách và cả sinh tử để đến được bến bờ hạnh phúc.
Vào một buổi tối đẹp trời, khi gia đình nhỏ đang quây quần bên nhau trong phòng khách, Tinh Anh bất ngờ lấy ra chiếc hộp nhạc mà Marc đã tặng cô. Cô lên dây cót, và giai điệu quen thuộc "Clair de Lune" lại vang lên, du dương và lãng mạn.
Bé Tuệ Linh nghe thấy tiếng nhạc, cô bé ngừng chơi, ngước nhìn mẹ với ánh mắt tò mò. Tinh Anh mỉm cười, cô ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hát theo giai điệu của chiếc hộp nhạc.
Tuấn Dương ngồi bên cạnh, anh nhìn vợ con, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và hạnh phúc. Giai điệu ấy, từng là chứng nhân cho những khoảnh khắc đẹp đẽ của tuổi thanh xuân, cho những nỗi đau chia ly, và giờ đây, nó lại vang lên như một bản tình ca bất diệt, chứng kiến cho tình yêu và hạnh phúc của họ.
Giai điệu "Clair de Lune" như dòng nước trong vắt chảy qua tâm hồn mỗi người. Tuấn Dương nhẹ nhàng ôm lấy Tinh Anh và Tuệ Linh, hạnh phúc và biết ơn vì anh đã có được họ trong cuộc đời mình.
Nhiều năm sau đó, Tinh Anh và Tuấn Dương vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Họ có thêm một bé trai kháu khỉnh, tạo nên một gia đình đủ nếp đủ tẻ vui vẻ và ấm áp. Sự nghiệp của cả hai ngày càng thăng tiến, nhưng họ luôn biết cách cân bằng giữa công việc và gia đình, dành thời gian cho nhau và cho những đứa con thân yêu.
An Nhiên cũng tìm thấy hạnh phúc riêng cho mình. Cô gặp gỡ và yêu một người đàn ông hiểu và yêu thương cô chân thành. Dù vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với Tinh Anh, cô không còn bị ám ảnh bởi quá khứ, cô học cách buông bỏ và hướng đến tương lai.
Mỗi khi nghe lại giai điệu "Clair de Lune", Tinh Anh lại nhớ về chặng đường đầy sóng gió mà cô đã trải qua. Cô biết ơn cuộc đời đã cho cô gặp gỡ những con người tuyệt vời, dạy cho cô nhiều bài học quý giá về tình yêu, tình bạn và ý nghĩa của hạnh phúc.
Và cô cũng hiểu rằng, tình yêu thực sự không phải là sự sở hữu, mà là sự hy sinh, bao dung và luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu thương.
Giai điệu cũ vẫn vang lên, nhẹ nhàng và da diết, như một lời nhắc nhở về những kỷ niệm đẹp đẽ, những nỗi đau đã qua, và cả những hy vọng cho tương lai.