Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 11

Marc lắng nghe Tinh Anh kể về Tuấn Dương, ánh mắt anh ta thoáng qua một tia buồn. Anh ta biết, mình đã mất cô thật rồi. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc khi cô nhắc đến người yêu hiện tại, đó là điều mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy trong suốt thời gian họ ở bên nhau.

"Anh vui cho em, Tinh Anh." Marc nói, giọng anh ta nhẹ nhàng. "Anh luôn mong em được hạnh phúc."

Tinh Anh cười gượng gạo. Cô không biết nên nói gì thêm. Sự xuất hiện của Marc khiến cô cảm thấy lúng túng và bối rối. Những kỷ niệm về khoảng thời gian họ ở bên nhau bỗng chốc ùa về, như một cuốn phim tua chậm trong tâm trí cô.

Paris, ba năm trước…

Tinh Anh đang dạo bước trên những con phố lãng mạn của Paris. Mùa thu Paris, lãng mạn và huyền ảo với những hàng cây ngả vàng, những chiếc lá khô rơi lả tả trên vỉa hè. Cô hít hà không khí trong lành, cảm thấy lòng mình thanh thản và yên bình.

Bỗng, cô nhận ra Marc đang đi ngược chiều về phía cô. Anh ta mỉm cười khi thấy cô, ánh mắt anh ta lấp lánh niềm vui.

"Tinh Anh!" Marc gọi tên cô.

Tinh Anh cười rạng rỡ, cô chạy đến bên anh ta.

"Marc, thật trùng hợp là lại gặp anh ở đây!"

"Anh đang trên đường đến công ty em. Anh có mua cho em một món quà nhỏ." Marc nói, anh ta giơ lên một chiếc hộp quà được gói ghém tinh tế.

"Ôi, anh chu đáo quá!" Tinh Anh vui vẻ nhận lấy món quà.

Họ cùng nhau tản bộ trên những con phố lãng mạn của Paris, trò chuyện với nhau về nhiều chuyện. Marc là người đàn ông hoàn hảo trong mắt Tinh Anh. Anh ta thông minh, lịch lãm, thành đạt và rất biết cách chăm sóc phụ nữ. Anh ta luôn biết cách khiến cô cảm thấy đặc biệt và được yêu thương.

Tình yêu của họ nảy nở từ những lần hẹn hò lãng mạn, những món quà đắt tiền, những chuyến du lịch sang trọng. Tinh Anh cảm thấy mình như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Một năm sau, Marc cầu hôn cô. Tinh Anh đã đồng ý không do dự. Cô nghĩ rằng, cô đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của cuộc đời mình.

Tinh Anh thở dài, kéo mình trở về hiện thực. Những kỷ niệm về Paris vẫn còn đó, nhưng nó đã thuộc về quá khứ. Giờ đây, cô đã có một cuộc sống mới, một tình yêu mới.

"Marc, em xin lỗi." Tinh Anh nói, giọng cô trầm lắng. "Chuyện giữa chúng ta... nó đã qua rồi."

Marc nhìn cô, ánh mắt anh ta buồn bã:

"Anh biết, Tinh Anh. Nhưng anh vẫn không thể nào quên được em."

"Marc, anh là một người đàn ông tốt, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn em."

"Có lẽ vậy." Marc cười buồn. "Nhưng anh chỉ yêu mình em thôi, Tinh Anh."

Tinh Anh không biết nên đáp lại lời thú nhận của Marc như thế nào. Cô thực sự cảm thấy áy náy vì đã làm tổn thương anh ta. Nhưng cô không thể đánh lừa trái tim mình. Cô đã yêu Tuấn Dương, và cô muốn cống hiến hết mình cho tình yêu này.

"Marc, em hiểu tình cảm của anh. Nhưng chúng ta không thể quay trở lại được nữa." Tinh Anh nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Em hy vọng, anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình."

Marc im lặng một lúc, như đang cố gắng tiếp nhận sự thật phũ phàng. Cuối cùng, anh ta cũng thở dài, ánh mắt buồn bã.

"Anh hiểu rồi, Tinh Anh. Anh sẽ không làm phiền em nữa."

Họ nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa, rồi chia tay trong sự ngượng ngùng. Tinh Anh biết, cuộc gặp gỡ này sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi chạnh lòng.

Trên đường trở về, Tinh Anh không thể ngừng nghĩ về cuộc gặp gỡ với Marc. Cô cảm thấy áy náy vì đã làm tổn thương anh ta, nhưng cô cũng nhận ra rằng, cô không thể sống trong quá khứ mãi mãi. Cô phải hướng đến tương lai, bên cạnh người mà cô yêu thương.

Khi về đến nhà, cô nhận được tin nhắn từ Tuấn Dương:

"Em đã về chưa? Anh đang đợi em ở quán cà phê gần nhà em."

Tinh Anh mỉm cười. Cô biết, Tuấn Dương đang lo lắng cho cô. Cô nhanh chóng thay quần áo rồi đi đến quán cà phê.

Tuấn Dương đã ngồi đợi cô ở đó, trên bàn là hai ly cà phê nóng hổi. Nhìn thấy cô, anh đứng dậy, ánh mắt anh tràn đầy vẻ lo lắng.

"Em đi đâu mà lâu vậy? Anh gọi cho em mấy cuộc rồi mà không được."

"Em xin lỗi, anh đợi lâu chưa?" Tinh Anh nói, cô ngồi xuống ghế đối diện anh. "Em gặp chút chuyện bên ngoài."

"Em gặp Marc phải không?" Tuấn Dương hỏi thẳng, giọng anh hơi cứng lại.

Tinh Anh ngạc nhiên nhìn anh. Sao anh lại biết?

"Làm sao... làm sao anh biết?"

"Anh đã theo em." Tuấn Dương thú nhận. "Anh lo lắng cho em."

Tinh Anh nhìn anh, ánh mắt cô thoáng vẻ xúc động. Cô biết, anh yêu cô rất nhiều, và anh không muốn mất cô.

"Tuấn Dương, em xin lỗi." Tinh Anh nói, giọng cô trầm xuống. "Em biết anh ghen, nhưng em hứa với anh, chuyện giữa em và Marc đã hoàn toàn kết thúc. Bây giờ, người em yêu là anh, chỉ mình anh thôi."

Cô nắm lấy tay anh, ánh mắt cô nhìn anh chăm chú. Tuấn Dương nhìn lại cô, anh thấy trong đôi mắt cô sự chân thành và yêu thương. Anh mỉm cười, siết chặt tay cô.

"Anh tin em, Tinh Anh."