Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 10

Thời gian trôi nhanh như gió thoảng. Đã sáu tháng trôi qua kể từ ngày Tinh Anh quyết định ở lại Thượng Hải. Cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô không còn là cô gái mang trong mình nhiều vết thương lòng nữa, mà thay vào đó là một Tinh Anh tràn đầy sức sống và niềm vui.

Công việc của cô ở Thượng Hải cũng diễn ra rất thuận lợi. Chi nhánh mới của thương hiệu thời trang do cô thiết kế đã nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của giới mộ điệu. Tinh Anh dành hết tâm huyết cho công việc, cô muốn chứng minh cho mọi người thấy tài năng của mình, cũng như chứng minh cho chính bản thân cô thấy rằng, cô có thể tự lập và thành công mà không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Bên cạnh sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, tình yêu của cô và Tuấn Dương cũng ngày càng đơm hoa kết trái. Họ luôn ở bên cạnh nhau, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Tuấn Dương luôn quan tâm, chăm sóc cô tận tình, khiến cô cảm nhận được tình yêu chân thành của anh.

Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Bóng đen của quá khứ bất ngờ quay trở lại, đe dọa hạnh phúc mong manh của họ.

Một buổi chiều, khi Tinh Anh đang bận rộn với công việc tại văn phòng thì cô nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy lạ.

"Alo, cho hỏi tôi có thể nói chuyện với cô Lục Tinh Anh được không?" Giọng một người đàn ông vang lên đầu dây bên kia, nói tiếng Anh với giọng Pháp đặc trưng.

"Là tôi đây, ai vậy?" Tinh Anh hỏi.

"Tinh Anh, là anh, Marc đây."

Giọng nói ấy khiến Tinh Anh sững sờ. Marc? Anh ta gọi cho cô làm gì? Sau khi cô huỷ hôn, họ đã cắt đứt mọi liên lạc. Bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện trở lại, khiến cô không khỏi bàng hoàng và lo lắng.

"Marc? Sao... sao anh lại gọi cho em?" Tinh Anh hỏi, giọng cô run rẩy.

"Anh đang ở Thượng Hải. Anh muốn gặp em." Marc nói, giọng anh ta trầm lắng.

Tinh Anh cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Cô không biết nên làm gì. Cô không muốn gặp lại Marc, nhưng cô cũng không thể nào từ chối anh ta.

Tinh Anh đứng hình trong giây lát, cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội vào mặt. Sự xuất hiện của Marc, dù chỉ qua một cuộc điện thoại, cũng đủ khiến cô xao động. Nó như một lời nhắc nhở về những vết thương lòng mà cô đã cố gắng chôn vùi trong quá khứ.

"Anh... anh đến Thượng Hải khi nào?" Tinh Anh hỏi, giọng cô run run.

"Mới hôm qua." Marc đáp. "Anh có một số việc cần giải quyết ở đây. Anh đã tìm được số của em qua một người bạn chung. Tinh Anh, anh thực sự muốn gặp em, chỉ một lần thôi cũng được. Chúng ta có thể uống cà phê và nói chuyện như những người bạn cũ chứ?"

Giọng anh ta nhẹ nhàng và chân thành, khiến Tinh Anh khó lòng từ chối. Cô hít một hơi sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

"Được rồi, chúng ta... chúng ta gặp nhau ở đâu?"

Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê sang trọng gần bến Thượng Hải. Tinh Anh cúp máy, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều băn khoăn và lo lắng. Cô không biết cuộc gặp gỡ này sẽ diễn ra như thế nào, và liệu nó có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ hiện tại của cô và Tuấn Dương hay không.

Buổi tối hôm đó, Tinh Anh kể cho Tuấn Dương nghe về cuộc điện thoại của Marc. Tuấn Dương lắng nghe trong im lặng, khuôn mặt anh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Nhưng Tinh Anh biết, anh đang ghen, ghen với người đàn ông đã từng ở trong quá khứ của cô.

"Anh ấy... anh ấy muốn gặp em để làm gì?" Tuấn Dương hỏi, giọng anh hơi khàn.

"Anh ấy nói... chỉ muốn nói chuyện với em như những người bạn cũ." Tinh Anh đáp, cô cố gắng giữ cho giọng mình bình thản.

"Em... em sẽ đi gặp anh ta sao?" Tuấn Dương hỏi tiếp, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.

Tinh Anh nhìn lại anh, cô hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng anh.

"Tuấn Dương, anh đừng lo. Chuyện giữa em và Marc đã là quá khứ rồi. Bây giờ, người em yêu là anh."

Lời khẳng định của cô khiến Tuấn Dương cảm thấy yên tâm hơn. Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô:

"Anh tin em, Tinh Anh."

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Tuấn Dương vẫn còn lưu lại một nỗi bất an khó tả. Anh biết rằng, quá khứ không bao giờ hoàn toàn biến mất. Nó vẫn luôn ẩn hiện đâu đó, và có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, đe dọa hạnh phúc của họ.

Ngày hôm sau, Tinh Anh đến quán cà phê hẹn gặp Marc. Anh ta đã ngồi đợi cô ở đó. Bảy năm không gặp, Marc vẫn giữ được vẻ ngoài lịch lãm, phong độ của mình. Anh ta đứng dậy chào cô khi thấy cô bước vào, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ vui mừng.

"Tinh Anh, em vẫn xinh đẹp như xưa." Marc nói, anh ta kéo ghế cho cô.

Tinh Anh mỉm cười gượng gạo, cô ngồi xuống ghế, cảm thấy bầu không khí có phần gượng ép.

"Cảm ơn anh, Marc."

Họ gọi cà phê, rồi bắt đầu trò chuyện. Marc kể cho cô nghe về cuộc sống của anh ta ở Pháp, về công việc, về những chuyến đi. Anh ta cũng hỏi han về cuộc sống của cô ở Thượng Hải.

"Anh nghe nói... em đã có bạn trai mới?" Marc hỏi, giọng anh ta hơi trầm xuống.

Tinh Anh gật đầu:

"Vâng."

"Anh ấy... là người như thế nào?"

"Anh ấy là một người rất tốt." Tinh Anh đáp, trong lòng cô dâng lên một nỗi ấm áp khi nghĩ về Tuấn Dương.