Huyền Tiêu bổng nhiên lên tiếng: "Còn 1 người nữa!"
Mọi người nhìn xung quanh tìm kiếm người có thẻ gỗ màu đen, nhưng không thấy. Vũ Yên nhìn quanh thì liền chú ý đến Huyền Tiêu, cô nhìn thấy ở phía sau thắt lưng y có một cái túi dài dạng ống nhỏ, có họa tiết rất tỉ mỉ, bên trong có một ống thép ngắn cỡ hai gang tay và rộng khoảng 3 ngón tay, bên trên còn có nhiều hoa văn kì lạ. Vũ Yên không nghĩ nhiều liền quay đi và lại chỗ Nhật Anh.
Vũ Yên nói tiếp: "Có khi nào nhóm chúng ta chỉ có 4 người không..."
Vũ Yên vừa dứt lời thì một giọng nói cất lên: "Người cuối cùng... Là ta."
Họ đều quay lại nhìn thì thấy một nam nhân mang mặt nạ, mặc đồ đen kín mít đứng ngay sau họ tay cầm thẻ gỗ màu đen. Nhật Anh và Vũ Yên cùng nhớ lại hình ảnh người có sát khí mạnh họ vừa gặp lúc trên đường. Nhật Anh liền bất ngờ nói.
"Là ngươi..."
Hắn im lặng không nói gì, nên Vũ Yên liền kéo tay Nhật Anh rồi thì thầm: "Có khi nào chúng ta nhận nhầm người rồi không?"
"Cũng có khả năng lắm!!"
Nhật Anh liền hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hắn vẫn im lặng không nói gì, Chu Yên Nhiên thấy vậy liền lên tiếng cắt ngang không khí ngượng ngùng.
"Hắn là Mộ Vũ! Người bình thường không biết hắn tên gì còn gọi hắn là Tiểu Ca."
"Sao con người ngươi kì lạ quá vậy!! Còn mang mặt nạ nữa, sợ người khác nhận ra ngươi hay gì." - Nhật Anh.
"Kệ hắn đi Anh Anh!" - Vũ Yên túm lấy tay Nhật Anh.
Mộ Vũ vẫn không để tâm, Nhật Anh và Vũ Yên cũng không thèm để ý đến hắn nữa. Huyền Tiêu nhìn Mộ Vũ với ánh mắt đề phòng.
Mọi người đều đứng theo đội, Liễu Thành Quyết liền thi triển linh lực, ánh sáng chói mắt làm tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, thoáng chốc họ đã được dịch chuyển đến Núi Khanh Thành. Nhật Anh mở mắt ra nhìn phong cảnh xung quanh, trước mắt cô là một rừng trúc, có một bia đá khắc chữ Núi Khanh Thành. Liễu Thành Quyết liền nói.
"Các ngươi phải hoàn thành bài kiểm tra, lấy được Dạ Huyền Châu và xuất hiện ở đây trước khi trời tối, mới được tính là thông qua."
"Cuộc thi chính thức bắt đầu!!"
Đột nhiên có một bóng người mang mặt nạ xuất hiện. Hắn lặng lẽ đi theo sau nhóm của Nhật Anh.
Dứt lời, những người khác bắt đầu chạy vào rừng, Chu Yên Nhiên liền nói.
"Chúng ta cũng đi thôi, khu rừng này có điều kì lạ."
"Bám sát, đừng để bị tách ra."
Nói xong, họ cũng tiến vào rừng, đi một lúc Nhật Anh và Vũ Yên cảm thấy bất thường, gương mặt trở nên nghiêm trọng, khung cảnh xung quanh đột nhiên biến thành một màu đen trắng, trông rất âm u.
"Chúng ta vô tình đi vào trận pháp Huyễn Ảnh rồi." - Huyền Tiêu.
"Trận pháp Huyễn Ảnh là gì?" - Vũ Yên hỏi lại.
"Trận pháp Huyễn Ảnh là một trận pháp dùng mắt trận làm trung tâm, chuyên dùng để khống chế yêu! Cho nên trong này có thể sẽ có không ít yêu quái. Mọi người cẩn thận!!"
Vũ Yên nhìn xung quanh rồi nói tiếp: "Mọi người nhìn kìa, chỉ có 5 người chúng ta thôi, những đội khác đâu rồi."
Nhật Anh vội vàng nhìn xung quanh, ánh mắt cảnh giác: "Nếu còn không mau tìm lối ra thì chúng ta sẽ bị giữ chân ở đây và không kịp hoàn thành nhiệm vụ."
Bổng nhiên có một làn yêu khí bay lại, tấn công họ, mọi người lần lượt né tránh. Chu Yên Nhiên đưa 2 tay ra rồi một chiếc ô dần xuất hiện ở giữa. Cô vung tay xoay chiếc ô xuống đất, chiếc ô chạm vào kết giới rồi Chu Yên Nhiên dơ chiếc ô lên che đầu.
Huyền Tiêu liền nhẹ nhàng đi lên trước lướt qua Chu Yên Nhiên, nhìn chằm chằm vào kết giới, hắn đưa tay ra cầm vào ống thép sau thắt lưng, hắn rút ra rồi ống thép dần hoá thành một thanh kiếm, lưỡi kiếm phát sáng. Hắn nhìn kết giới.
Huyền Tiêu xoay thanh kiếm, ở đầu bên kia cũng xuất hiện thêm một đầu kiếm nữa, ống thép có sự thay đổi, hắn truyền linh lực vào rồi dùng sức đâm xuống đất, đâm thẳng vào mắt trận, một làn sức mạnh phóng ra. Mộ Vũ vẻ mặt bất ngờ nhìn thanh kiếm của Huyền Tiêu nghĩ trong lòng "Đó là Kiếm Song Thiên và Ô Tích Lạc! Xem ra thân phận của bọn họ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài...."
*(Song Thiên: Cầm giữa ống thép để nó có thể biến thành kiếm, kiếm hai đầu, gậy, tùy theo suy nghĩ của người sử dụng *Huyền Tiêu*.)
*(Tích Lạc: Một chiếc ô cổ trang màu vàng, dưới tay cầm của chiếc ô có thể rút ra và hoá thành một cái roi cũng có thể hoá thành kiếm nhờ vào suy nghĩ của người sử dụng *Chu Yên Nhiên*.)
Đột nhiên, trận pháp xuất hiện một vết nứt lớn, dần dần xuất hiện thêm nhiều vết nứt hơn, không gian trận pháp bị vỡ tan như những tấm gương vỡ rơi xuống, không gian thật sự xuất hiện. Mọi người tròn mắt kinh ngạc.
"Phá trận được rồi." - Vũ Yên.
"Vừa rồi là gì vậy? Lợi hại quá." - Nhật Anh nói tiếp.
Linh lực dần tan biến, thanh kiếm trở lại làm một ống thép trong tay, Huyền Tiêu chạy lại chỗ Chu Yên Nhiên như một đứa trẻ chờ được khen: "Tỷ Tỷ..."
Vũ Yên đi lại đứng sát Nhật Anh rồi thì thầm: "Cậu thấy vừa rồi không? Đó là thứ có trong các loại phim tiên hiệp chúng ta hay xem á, thứ gọi là Linh Lực, sức mạnh."
"Đúng vậy, mình đã nghĩ những thứ gọi là sức mạnh đó không hề tồn tại."
"Cậu nhìn xem vừa nãy đi, nếu được chuyển thể thành phim thì sẽ tốn không biết bao nhiêu tiền luôn."
Nhật Anh không nghĩ nhiều liền gọi: "Đi tiếp thôi, chắc họ vào cổ mộ trước rồi, nhanh bắt kịp họ thôi."
Mộ Vũ đứng một bên, vẻ mặt trầm xuống, họ đi mãi trong rừng bổng nhiên họ cùng rơi xuống một hang động.
*Rầm*
Mộ Vũ, Chu Yên Nhiên và Huyền Tiêu cùng tiếp đất nhẹ nhàng, còn Nhật Anh và Vũ Yên thì không may mắn như vậy, họ vì bị bất ngờ nên không thể giữ thăng bằng được và đã rơi mạnh xuống đất. Lúc rơi xuống Vũ Yên đứng gần Huyền Tiêu, nhưng lúc cô ngã hắn nhìn thấy nhưng lại không quan tâm, không đỡ Vũ Yên.
Nhật Anh liền ngồi dậy gọi: "Bảo Bảo, cậu có sao không?"
"Ngã chết mình rồi, may mà hang này không sâu lắm."
Huyền Tiêu liền nói: "Thân mình còn lo chưa xong mà còn có thời gian lo cho người khác!"
Vũ Yên càu nhàu với Huyền Tiêu: "Sao ngươi lại không đỡ ta, đồ vô tâm!!"
"Cô cũng đâu kêu ta giúp! Với lại ta cũng không muốn đυ.ng chạm vào cô đâu." - Huyền Tiêu vòng tay lại rồi vẻ mặt chế nhạo.
"Ngươi...ngươi..."
Chu Yên Nhiên thấy bầu không khí có chút bất ổn liền lên tiếng hoà giải: "Vũ Yên, đệ đệ ta có chút trẻ con, muội đừng để bụng nha."
(**Huyền Tiêu 19 tuổi, Chu Yên Nhiên 20 tuổi, Mộ Vũ 19 tuổi, Nhật Anh và Vũ Yên 17 tuổi*).
Hang động sáng nhờ ánh sáng trên chỗ họ rơi xuống, năm người họ cảnh giác nhìn xung quanh.
"Với hình dạng của hang động này, có lẽ đây chính là cổ mộ mà chúng ta đang tìm kiếm rồi." - Huyền Tiêu đưa tay lên sờ vách tường.
Chu Yên Nhiên cảnh giác, cẩn thận nhìn xung quanh.
Huyền Tiêu đi trước, hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh, họ càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng ngày càng ít, bổng nhiên từ trong hành lang dài tối đen như mực, căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối truyền đến một tiếng thét chói tai *Grừ... grừ* tất cả bọn họ đều bịt tai lại.
Một lúc sau... Tiếng hét dần biến mất, Huyền Tiêu với vẻ mặt nghiêm trọng: "Trong này... lẽ nào là..."
Nhật Anh liền hỏi: "Có chuyện gì vậy, tiếng thét vừa rồi là gì vậy?"
"Không ngờ chỉ là một bài kiểm tra bình thường, mà lại có nó... Yêu Thú Vượn Cổ!" - Mộ Vũ.
Vũ Yên thắc mắc: "Yêu Thú Vượn Cổ?"
Chu Yên Nhiên liền giải thích: "Yêu Thú Vượn Cổ (Toàn thân màu trắng, to lớn, có linh lực màu vàng bao quanh) còn được gọi là yêu thú canh giữ, nó có khả năng phòng thủ rất mạnh, với khả năng của 5 người chúng ta cũng không thể làm gì được nó, cho nên nếu có thể thì hãy tránh nó ra!"
"Nó đáng sợ như vậy thật sao, vậy xem ra trong này có thứ gì đó rất đáng giá rồi." - Nhật Anh.
Vũ Yên liền nói: "Trong này tối quá, không biết bên trong có những nguy hiểm gì đang chờ chúng ta nữa."
"Tối quá, nếu mà nơi này cũng có đen pin như chỗ chúng ta thì tốt rồi." - Nhật Anh nói nhỏ với Vũ Yên.
"Đúng đúng, chắc ở đây sẽ dùng đuốc hay gì đó."
Mộ Vũ liền đưa tay ra, trên tay hắn xuất hiện một lá bùa nhỏ phát sáng màu vàng có vài hình vẽ màu đỏ rồi hắn hất tay đưa lá bùa lên cao, ánh sáng tràn ngập cả hang động, Nhật Anh nhìn chằm chằm lá bùa trên tay Mộ Vũ thắc mắc.
"Đó là gì?"
Chu Yên Nhiên đứng cạnh họ, cô liền nói: "Đó là Bùa Ánh Sáng! Ở đây sẽ có tồn tại một số người sở hữu linh lực và có khả năng vẽ cùng sử dụng được bùa chú, linh lực này có thể luyện được và được phân thành 12 cấp."
"Linh phù càng mạnh, đặc biệt là Linh Phù Cấm thì khi sử dụng cái giá phải trả sẽ càng cao, có thể làm giảm tuổi thọ, cũng có thể mất mạng. Nhưng những lá bùa thân thuộc thường thấy như Bùa Ánh Sáng thì không phải trả giá gì."
"Nhật Anh! Sao ngươi cái gì cũng không biết thế! Cứ để Tỷ Tỷ ta phải giải thích hoài vậy!! Đúng là cái đồ chưa trải sự đời." - Huyền Tiêu vòng tay lại, vẻ mặt khó ưa.
"Thì ta thật sự không biết mà!"
Nhật Anh không thèm chấp Huyền Tiêu, cô đi chầm chậm về phía trước, đột nhiên Nhật Anh dẫm phải một cơ quan.
*Soạt*
Tất cả bọ họ đều giật mình, cảnh giác nhìn xung quanh. Bổng nhiên từ trong tường xuất hiện nhiều lỗ nhỏ, hàng loạt mũi tên bay ra, lao về phía họ.
"Là cơ quan." - Mộ Vũ.
Nhật Anh và Vũ Yên nhìn nhau rồi nhảy lên, xoay vòng và nhẹ nhàng tránh được mũi tên. Huyền Tiêu đưa tay chắn trước mặt và tạo ra một lá chắn bằng linh lực.
Một lát sau... Mũi tên đã bay ra hết.
"Mới vừa vào mà đã gặp cơ quan hai lần rồi, thật là xui xẻo!!" - Huyền Tiêu.
"Phía sau chắc sẽ còn nguy hiểm hơn, mọi người hành động cẩn thận." - Chu Yên Nhiên nhìn về phía trước với vẻ mặt cảnh giác.
"Được."
"Được."
"Được."