Nhân Giới...
Minh Hy và Vũ Yên cùng nhau đi dạo trên đường, đột nhiên có một làn gió lướt qua, Minh Hy quay đầu lại nhìn, cô thấy một người nam nhân có dáng người cao, mặc đồ đen từ đầu đến chân, hắn buộc tóc đuôi ngựa cao và còn buộc một sợi dây buộc tóc dài màu đen có rất nhiều vết loang màu đỏ phất phơ, hắn còn cầm theo một túi đồ trên vai như mới đi từ nơi xa trở về, lúc hắn đi lướt qua họ có thể thấy được trên mặt hắn mang một cái mặt nạ che mắt, toát lên một vẻ lạnh lùng, khó gần và họ không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, Vũ Yên thấy Minh Hy quay lại liền nói.
"Mình cảm thấy một nguồn sát khí rất mạnh."
"Đúng vậy, là từ hắn."
Nói xong, hai người họ không nghĩ nhiều và quay lại đi tiếp, Minh Hy đi ngang qua một tấm bảng, ở đó có rất nhiều người đứng nói chuyện, cô dừng lại đọc, trên đó viết: "Chiêu mộ nhân tài! Gần đây ở một cổ mộ tại Thôn Nguyệt Ảnh xuất hiện liên tiếp nhiều yêu thú và ở đó còn thường xảy ra nhiều vụ án mất tích kỳ lạ, khiến cho bách tính sống trong lo lắng, sợ hãi. Ai có thể giải quyết được vấn đề này sẽ được thưởng 100 ngàn lượng vàng. Người tham gia đăng kí ở Trường Minh Các để chuẩn bị cho bài kiểm tra."
"Đây là..." - Minh Hy.
"Chiêu mộ người tài để thám hiểm mộ cổ."
"Aa...thưởng nóng thế, 100 ngàn lượng vàng luôn. Đã chiêu mộ để đi tìm hiểu rồi mà còn phải làm bài kiểm tra nữa hả, phiền phức thế!"
"Có lẽ là muốn chọn lọc người có năng lực thực sự!"
"Vậy chúng ta cũng đi đăng kí đi." - Vũ Yên nghe vậy liền cảm thấy hứng thú.
Minh Hy nhìn chằm chằm vào tấm bảng: "Mộ cổ của nơi này có lẽ sẽ có thông tin gì đó liên quan đến việc chúng ta xuyên không đến nơi này. Chúng ta có thể tìm cách quay về thời hiện đại tại đó."
"Đúng đúng."
Vũ Yên chợt nhớ: "Mà không biết anh Hàn Phong đang ở đâu nhỉ? Có xuyên không giống tụi mình không ha?"
"Kệ anh ấy đi, anh ấy có kiến thức nhiều nên chắc anh ấy sẽ không sao đâu."
"Đúng vậy ha, thôi vẫn nên nhanh chóng tìm ra anh ấy để cùng nghĩ cách quay về nữa."
Hai người họ đi đến Trường Minh Các, họ đứng trước cổng Trường Minh Các, nơi đó có rất nhiều người đứng nhìn và bàn tán, trước cổng có 1 cô gái đang ngồi viết tên người tham gia và hai người nam nhân mặc đồ đen đứng bên cạnh để giúp đỡ, bảo vệ. Minh Hy và Vũ Yên đi lại, cô gái cầm bút nhìn vào tờ giấy ghi rất nhiều tên người tham gia, hỏi.
"Hai ngươi tên gì?"
"Ta tên Vũ Yên!"
Vũ Yên nói xong liền quay qua nhìn cô, Minh Hy im lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Còn ta tên Nhật Anh."
Cô gái viết tên của Minh Hy và Vũ Yên vào rồi lấy hai miếng lệnh bài ngọc có khắc chữ Lạc ở giữa, nói: "Hai ngươi là hai người cuối cùng rồi! Cầm lệnh bài, đeo vào rồi đi vào trong để chuẩn bị cho bài kiểm tra năng lực."
Minh Hy và Vũ Yên nhận lấy lệnh bài rồi đi vào, Vũ Yên cười nhẹ rồi tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc quay qua nhìn Minh Hy nói: "Nhật Anh!"
"Mình đang giả nam mà, tên Minh Hy không hợp lắm!"
"Mình hiểu mà, đùa cậu tí thôi mà!" - Vũ Yên cười và lấy tay quàng vào tay Nhật Anh.
Nhật Anh liền nói tiếp: "Nhìn mình với cậu như này thì chắc nguyên chủ chỉ mới đủ 17 tuổi thôi."
"Đúng rồi, nguyên chủ bằng tuổi chúng ta luôn này." - Vũ Yên.
Nhật Anh thở dài: "Chúng ta còn không thể thấy được bất kỳ ký ức nào liên quan tới nguyên chủ!"
"Vậy bây giờ phải làm sao đây, chúng ta không hề có ký ức của nguyên chủ, làm sao để phân biệt đâu là bạn đâu là kẻ thù đây!!" - Vũ Yên chán chưởng.
Vũ Yên nói tiếp: "Thôi kệ đi, đến đâu hay đến đó."
Nhật Anh mệt mỏi thở dài: "Quan trọng là phải kiếm tiền đã, ở đây mà không có tiền là không làm được gì cả, ở hiện đại thì chúng ta không nghèo mà đến cổ đại thì nghèo rách xơ mướp."
Hai người đi một lúc thì cũng đến chính giữa điện, ở đó tràn ngập sự xa hoa, với những dải lụa xanh phất phới, tại đó có rất nhiều người bao gồm nam hay nữ đều có, họ đều đang đứng bàn tán, nhìn sơ qua cũng hơn 20 người. Tất cả mọi người ở trong điện đều đứng nhìn Nhật Anh và Vũ Yên như nhìn con mồi. Họ bàn tán.
"Nghe nói hai đứa nhóc đó là người tham gia cuối cùng đó."
"Nhìn người nhỏ nhỏ, yếu xìu như vậy thì làm được cái gì."
"Đúng vậy, nhìn là biết một cục tạ rồi."
"Hy Hy, chúng ta có yếu không!!" - Vũ Yên.
Nhật Anh cười: "Thế phải xem thử thách này như thế nào đã."
Cả điện tràn ngập tiếng cười khinh bỉ. Đột nhiên từ trên hành lang cao có một người nam nhân, hắn có một gương mặt tuấn tú được thể hiện qua bộ y phục trắng tựa như tuyết, hắn cất tiếng nói.
"Ta là người chủ trì cho bài kiểm tra năng lực của các ngươi, ta là Liễu Thành Quyết, đồ đệ thứ 5 của Trạch Huân tiên sinh. Bài kiểm tra sẽ là vào Núi Khanh Thành để tìm kiếm đường vào một cổ mộ và lấy 1 thứ tên là Dạ Huyền Châu (Một viên ngọc nhỏ có màu hồng đỏ đầu tiên trong giới ngọc, rất quý hiếm). Trong mộ cổ có thể có rất nhiều nguy hiểm."
Nói xong, Liễu Thành Quyết hất tay ra hiệu cho người mang lên một hộp ống trúc ngọc nhỏ màu trắng, hắn nói tiếp.
"Đây là Trúc Ngọc, nếu một trong số các ngươi gặp nguy hiểm mà muốn bỏ cuộc thì hãy đập vỡ Trúc Ngọc, nó có thể đưa mọi người ra ngoài, nhưng một khi đã lựa chọn như vậy thì sẽ bị loại, tất cả những người tham gia hãy nhỏ một giọt máu của mình lên Trúc Ngọc để khi Trúc Ngọc bị vỡ nó có thể đưa các ngươi ra ngoài."
Dứt lời, họ đi theo hàng phân phát Trúc Ngọc cho tất cả mọi người, Nhật Anh cầm Trúc Ngọc lên rồi quan sát tỉ mỉ rồi nói với Vũ Yên.
"Cậu nhìn này, trên Trúc Ngọc có hoa văn ẩn."
Vũ Yên nhìn tới nhìn lui rồi nói: "Ấy, có thật này, nó dùng để làm gì vậy."
"Theo như mình nghĩ thì hoa văn đó dùng để dẫn máu để khi chúng ta đập vỡ Trúc Ngọc thì nó sẽ mở ra một nguồn năng lượng để phát tín hiệu và đưa chúng ta ra ngoài, cậu thấy cái bảng kia không trên đó có tên của chúng ta ấy, khi chúng ta đập vỡ Trúc Ngọc thì trên tên của chúng ta sẽ xuất hiện một vết gạch màu đỏ và đó chính là bị loại." - Nhật Anh.
Nói xong, Nhật Anh cắt một đường trên ngón trỏ, tay phải cầm trúc Ngọc, cô nhỏ một giọt máu lên Trúc Ngọc, máu cứ chảy theo hình hoa văn trúc và nó phát sáng rồi từ từ biến mất. Trong lúc đó Vũ Yên cũng rút một cây trâm trên đầu xuống rút ra, bên trong là một lưỡi dao nhỏ, cô cắt một đường lên tay rồi nhỏ một giọt máu lên Trúc Ngọc, sau đó Vũ Yên cài lại trâm lên đầu. Những người khác thấy vậy liền cũng đồng loạt làm theo. Tất cả những người khác đều đã làm xong, Liễu Thành Quyết đưa mắt ra hiệu kêu người mang lên một hộp thẻ gỗ nhỏ, hắn nói tiếp.
"Thẻ gỗ này dùng để chia đội, ở sau từng thẻ gỗ được ký hiệu 5 màu khác nhau, ngẫu nhiên 5 người bốc trúng thẻ gỗ trùng màu nhau thì cùng chung một đội."
Họ lần lượt bốc thăm, Nhật Anh và Vũ Yên cũng bốc thăm xong, Liễu Thành Quyết nói tiếp.
"Bây giờ các ngươi có thể đi tìm người có thẻ gỗ cùng màu với mình để tập hợp thành một nhóm."
Nhật Anh đưa thẻ gỗ của mình ra nói với Vũ Yên.
"Của mình là màu đen, cậu màu gì?"
Vũ Yên vui vẻ, dơ thẻ gỗ của cô ra: "Mình cũng là màu đen."
Bổng nhiên ở một góc của Trường Minh Các có hai người đang cầm thẻ gỗ có ký hiệu màu đen rồi nhìn hai người Nhật Anh và Vũ Yên, họ đi lại chỗ Nhật Anh và Vũ Yên, cô gái đó đứng ra hỏi: "Hai người cũng bốc được thẻ gỗ màu đen đúng không."
Nhật Anh và Vũ Yên gật đầu, cô ấy liền giới thiệu: "Ta tên Chu Yên Nhiên, đây là đệ đệ của ta... Huyền Tiêu! Hai ngươi tên gì?"
Huyền Tiêu mang vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực không nói gì, chỉ đứng sau tỷ tỷ của hắn. Nhật Anh và Vũ Yên nghe xong cũng liền giới thiệu.
"Ta tên Nhật Anh."
"À... còn ta là Vũ Yên."
Chu Yên Nhiên liền nói: "Bây giờ chúng ta là một đội rồi."
"Aaa... Là Chu cô nương và Huyền Tiêu công tử kìa."
"Đẹp quá đi mất."
"Nếu chúng ta có thể mời được Chu Yên Nhiên và Huyền Tiêu vào đội thì chúng ta thắng chắc rồi."
Những người đó liền nhìn Nhật Anh và Vũ Yên với vẻ mặt ghen tị, họ không dám đắc tội với Huyền Tiêu liền châm chọc, chỉ trích Nhật Anh và Vũ Yên: "Tại sao họ lại chọn bọn chúng, bọn chúng có cái gì hơn chúng ta đâu, hai đứa nhóc đó ngoài có nhan sắc ưa nhìn hơn chúng ta một chút thì chắc chắn cũng không làm được gì đâu."
Trên lầu 2 của Trường Minh Các có một gian phòng có thể nhìn được xuống tầng dưới nơi mà đang tổ chức lập đội chuẩn bị cho bài kiểm tra, bên trong có hai người nam nhân đang đứng cạnh hành lang nhìn xuống chỗ của Nhật Anh và Vũ Yên, bàn bạc mưu tính gì đó.
Nam nhân mặc y phục đen có họa tiết Thần Thú Hắc Cổ Long Tà (Hắc Cổ Long Tà là một Tà Long mang trong mình oán khí), hắn không nói gì, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng hắn nhẹ nhàng đưa tay lấy một ly trà trên bàn và uống.
Nam nhân còn lại búi tóc cao, mặc y phục của thích khách, mang khăn che mặt, hắn thận trọng cúi đầu nói: "Ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi thưa Điện Hạ, nhất định sẽ để cho chúng chỉ có đi nhưng không có về."