Xe ngựa của Vân gia đi song song với một xe khác, nhưng từ phía đối diện lại có một cỗ xe ngựa phóng nhanh tới.
Chỉ nghe một tiếng “Cạch!”, xe ngựa của Vân gia va chạm với xe ngựa đối diện, tạo ra một lực lớn, khiến Nguyễn Châu đập mạnh vào vách xe. Vân Thế Nhất cũng bị chao đảo, thấy Nguyễn Châu ngã xuống, hắn vội vàng đưa tay ra kéo, nhưng đã chậm một bước.
Nguyễn Châu kêu “A…”, rồi đưa tay ôm trán, đau đến mức không thể thốt thành lời.
“Châu Châu.” Vân Thế Nhất ôm lấy nàng, gỡ tay nàng ra, nhìn vầng trán vốn dĩ trắng mịn nay đã sưng đỏ, trong chớp mắt nổi lên một cục u to bằng cái trứng cút.
Hắn nhìn lòng đau như cắt, còn đau hơn cả chính mình bị thương, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa trán nàng: “Châu Châu, nàng sao rồi, có đau không?”
Nguyễn Châu đau đến mức tưởng như trán sắp nứt ra, đôi mắt ngấn đầy lệ nhưng nàng cố gắng không để chúng rơi xuống. Nghe Vân Thế Nhất hỏi han, nàng khẽ lắc đầu.
Vân Thế Nhất đá mạnh cửa xe, giận dữ quát lớn với Vân Thế Vĩ đang cầm cương: “Tiểu tử kia, ngươi làm cái gì vậy? Chỉ có đánh xe thôi cũng gây chuyện, ngươi ăn gì mà vô dụng thế? Không biết đánh xe thì cút, ai ép ngươi chứ?”
Vân Thế Vĩ lắp bắp: “Không phải lỗi của đệ đâu, đại ca. Là xe của bọn họ từ phía đối diện tông tới mà.”
Vân Thế Nhất nghe vậy càng thêm phẫn nộ, trong mắt ngập tràn cuồng phong: “Thế sao ngươi không né? Ngươi chết rồi sao?”
May thay, hai chiếc xe chỉ cọ vào nhau nhẹ, người và ngựa đều không bị thương. Tuy nhiên, ngựa đã bị hoảng sợ, nếu không phải hai xe kẹt lại với nhau, chỉ sợ ngựa đã lao đi mất kiểm soát.
Nguyễn Châu lần đầu tiên thấy hắn tức giận, vội kéo lấy tay áo của hắn, khẽ nói: “Đại biểu ca, huynh đừng giận nữa.”
Vân Thế Nhất thấy sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt long lanh mang theo sự sợ hãi, cho nên lập tức dịu lại, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi: “Đừng sợ, Châu Châu, vi phu không phải tức giận với nàng, chỉ là hắn làm nàng bị thương, ta không thể không bực.”
“Muội không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, mấy ngày sẽ khỏi. Hơn nữa, đây cũng không phải lỗi của nhị biểu ca.”
Từ xe đối diện, một nữ tử trẻ tuổi bước xuống, váy áo tung bay theo từng bước đi của nàng ta. Dung mạo không quá nổi bật nhưng lại mang nét quyến rũ, phong tình.
Nàng ta tiến lại gần, nắm lấy tay Vân Thế Vĩ, cười duyên dáng: “Còn tưởng là ai, hóa ra là nhị ca ca Vân gia. Thật không ngờ lại gặp ở đây, uầy, càng trưởng thành huynh càng tuấn tú đấy nhỉ. Sao lại đi làm xa phu thế này? Nhìn mà thấy đau lòng, không bằng theo ta, chúng ta tìm chỗ nào ôn lại chuyện cũ?”
Khoảng cách từ trong xe ra ngoài chỉ khoảng hai trượng, cửa xe lại mở toang, Nguyễn Châu thấy rõ mồn một. Trời ạ, thời đại này nữ tử dám công khai quyến rũ nam nhân thế này sao?
Nàng quay sang hỏi Vân Thế Nhất: “Đại biểu ca, nàng ấy là ai mà dám động tay động chân với nhị biểu ca, còn nói những lời đó?”