“Ngươi làm dẫn đường cho bọn chúng, bên trong xe chật chội, không đủ chỗ cho ba người.”
Trong xe chất đầy những món quà tặng, nhưng nếu nói chật chội thì hơi quá, không chỉ ba người mà thêm ba người nữa cũng ngồi được.
“Đâu phải chúng nó không biết đường, cần gì đệ hướng dẫn.” Vân Thế Vĩ tức giận trừng mắt nhìn, đây chính là khó khăn của việc làm trắc phu, ai bảo hắn không có bản lĩnh. Hắn dùng ánh mắt cầu cứu Nguyễn Châu, hy vọng nàng sẽ nói vài lời tốt.
Nguyễn Châu thấy tín hiệu cầu cứu, giả vờ như không thấy, quay đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Vân Thế Vĩ giậm chân, đành phải đi chen chúc cùng với đám người hầu.
Xe ngựa từ từ lăn bánh trên con đường lát đá xanh, Lan Châu quả không hổ danh là thành thị lớn thứ hai của Thiên Sở Quốc, hai bên đường lầu cao san sát, các loại hình buôn bán đa dạng, chủ tiệm nhiệt tình mời khách vào trong.
Trên đường ngựa xe như nước, người qua lại tấp nập, có rất nhiều hoạt động giải trí mà nàng chưa từng thấy qua.
Đầu phố có diễn múa rối bóng, các trò xiếc dân gian, diễn kỹ mãi nghệ, có tiếng gào to bán cao chó, trên đường có người dẫn lừa đi qua, có người gánh hàng rong, còn cả những chiếc xe đẩy bánh đơn nữa... Nàng nhớ chỉ thấy những chiếc xe đẩy này trong những bức tranh khi còn bé, không ngờ giờ đây lại được nhìn thấy vật thật.
Một bức tranh sinh động của thời cổ đại!
Nguyễn Châu cảm thấy mọi thứ ở thời cổ đại thật mới mẻ, nàng chống tay lên cửa sổ xe ngắm nhìn đầy hứng thú.
Thấy nàng thích, Vân Thế Nhất liền mở hết cửa sổ cho nàng ngắm thỏa thích, rồi bắt đầu giới thiệu: “Nương gia của nàng cách đây khá xa, trước đây chắc nàng chưa từng đến thành Lan Châu này. Để ta giới thiệu cho nàng, đây là Lầu Ngọc Bình, tửu lầu lớn nhất ở Lan Châu, bánh bao ở đó ngon nhất, hương vị đặc biệt và hình dáng rất đẹp, gọi là bánh bao Phù Dung, chờ dịp nào đó ta sẽ dẫn nàng đi ăn thoải mái.”
“Kế bên là Lầu Minh Nguyệt, nổi tiếng với vịt quay, ngay cả hoàng thân quốc thích từ kinh thành đến Lan Châu tham quan cũng phải ghé qua ăn một bữa yến vịt quay.”
“Còn đây là điểm nghỉ ngơi sang trọng nhất ở Lan Châu, tên là Thiên Nhất Các. Chủ nhân của nó không phải ai khác, chính là ta - phu quân của nàng, Thiên Nhất Các hiện đang sinh lời, nhưng vì mới khai trương chưa đến hai năm, danh tiếng vẫn chưa được nổi bật, chẳng qua đợi thêm một thời gian, nhất định sẽ thu lợi hàng ngày.”
Cái này, chẳng phải giống như khách sạn hiện đại sao?
Phu quân của nàng quả thật rất giàu có, ra ngoài có xe, dù là xe ngựa, nhưng ít nhất tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường.
Còn có nhà, dù không phải là biệt thự cao tầng nhưng cũng được xem là nhà vườn. Cái khách sạn này, không biết bên trong có karaoke, ban nhạc hay các chương trình biểu diễn gì không?
Không lâu sau, xe ngựa đã đến cổng thành, có lẽ do cổng thành quá hẹp, chỉ đủ cho hai xe đi song song, nếu ba xe thì dễ va chạm vào nhau.