Con Rồng Kia Lại Hôn Ta QAQ

Chương 6: Ngao Tốn Ly

Gần đây Ngao Tốn Ly đột nhiên quay trở lại trường đại học Sơn Hải. Trên thực tế, anh không thường xuyên quay trở lại nơi này, nhưng nhờ vào mối quan hệ với Bạch Tần, anh vẫn cón nhận được một phòng ký túc xá để nghỉ ngơi.

Gần đây, khi sức mạnh trong anh lại bùng phát không ngừng, anh không rõ lý do vì sao lại thế, bởi vì linh cảm nên Ngao Tốn Ly cảm thấy rằng mình nên quay trở lại nơi này nghĩ ngơi mấy ngày.

Anh nhíu mày, cảm giác bùng nổ trong cơ thể giống như thể bị xé rách, đau đến mức anh không thể không chịu nổi.

“Leng keng.”

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, làm cho tâm trạng của anh càng thêm khó chịu. Anh tự hỏi không biết ai lại dám quấy rầy mình vào lúc này.

Khi nhìn qua cửa sổ, anh thấy một cậu bé mà hôm qua anh đã từng gặp đứng ngoài cửa, trong tay cậu còn đang cầm thứ gì đó. Dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nhưng Ngao Tốn Ly vẫn quyết định mở cửa.

Kiều Túy đứng trước cửa, cảm thấy tương đối hồi hộp và lo lắng, tự hỏi không biết liệu mình có nên quay về hay không. Cậu cảm thấy có thể mình sẽ bị ném ra ngoài sau khi đưa chén pudding khoai viên này. Khi cậu nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy Ngao Tốn Ly đang ngồi trên sofa, vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Khi lần đầu tiên đối mặt với Kiều Túy, Ngao Tốn Ly cảm thấy cậu bé này thật sự hợp mắt mình, gần như cậu chính là hình mẫu lý tưởng cực kì hợp gu của anh.

Kiều Túy thở ra một hơi tự chấn tỉnh bản thân, sau đó đưa chén pudding khoai viên ra và nói: "Chào anh, đây là pudding mà tôi vừa mới làm. Tôi đến để đưa cho anh một chén."

Ngao Tốn Ly nhìn xuống chén pudding trong tay cậu, gật đầu đáp lại. Kiều Túy cảm thấy không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đơn giản đặt chén pudding xuống tủ giày và vội vã rời đi, như thể có ai đó đang đuổi theo cậu.

Nhìn thấy hành động vội vàng của Kiều Túykhông khỏi khiến Ngao Tốn Ly hơi nhướng mày, không hiểu sao cậu bé lại sợ hãi như vậy. Nhưng khi nhìn chén pudding, anh liền cảm thấy tâm trạng của mình dần dịu lại.

Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, bước tới chỗ tủ giày, nhìn chén pudding và không khỏi mỉm cười. Tuy đây chỉ là một cậu bé nhỏ, nhưng hành động của cậu làm hắn cảm thấy thư giãn và dễ chịu hơn rất nhiều so với việc phải chịu đựng nổi đau đớn trong người thì cảm giác này có lẽ khiến anh không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn một chút.