Những ngày sau đó là ngày mà cô cảm thấy yên bình nhất, không phải làm gì cả, cũng không phải gặp mặt tên họ Cố kia khiến cô không thôi thoải mái, nhưng mà lâu quá cũng thành chán. Lúc này Mộng Bạch thật muốn đi mua sắm lại nghĩ tới nghĩ lui nếu đi thì sẽ là ai đi cùng chứ? Trừ bỏ Kiều Liên thì cô thật sự không có bạn.
Cầm điện thoại trên tay, nhìn tên Wechat - Liên Liên đáng yêu, Mộng Bạch không khỏi chán ghét. Từ sau hôm đó cô đã cho người điều tra, liền phát hiện tiểu tam không biết trời đất kia chính là bạn thân nhất, đáng lẽ đó cũng không là gì nếu cô ta không vô sỉ đến nỗi gửi ảnh ân ái cho cô, không chơi bẩn báo với bọn săn tin kia thì có lẽ Mộng Bạch cô sẽ nhân từ, châm chước cho qua.
Buông điện thoại xuống, cô gác tay lên trán, nhắm mắt lại, định bụng ngủ cho qua buổi thì đột nhiên lại nhớ tới một người. Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đó, là Từ Bích, người mà cô đánh ghen nhầm. Không nhớ thì thôi, nếu không nhớ thì hiện tại Mộng Bạch đã không rạo rực, lòng cảm thán sự xinh đẹp kia, cô nhớ tới gương mặt đó, nhớ tới đôi môi đỏ đó...
Trong phút chốc tim cô khẽ lệch một nhịp, hai má ửng hồng. Thật không biết nếu hiện tại gặp lại cô gái đó, chắc cô sẽ không kiềm người lại được mà ôm người ta mất.
"Từ Bích, tiểu Bích... tên thật đẹp mà."
Nghĩ nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cô cũng quyết định, sẽ đến nhà cô gái kia gặp một lần nữa. Đứng dậy thay đồ, Mộng Bạch hào hứng không thôi, thay xong liền chạy nhanh xuống nhà, lái xe đi mất.
...
Hào hứng vui vẻ đúng là duy trì được không lâu, khi mà cô vừa xuống xe đã bắt gặp Từ Bích cùng một người đàn ông đang nói chuyện, mà hụt hẩng hơn nữa người kia lại chính là chồng cô. Mộng Bạch không biết hiện tại phải tự mô tả tâm trạng bản thân như thế nào, a, thì ra trái đất thật tròn mà, thế mà cũng gặp!
Không phải để cô chờ lâu, Cố Đình Xuyên cuối cùng cũng đi, Mộng Bạch thở phào, đợi anh ta đi xa một chút liền nhanh chóng tiến lại. Tay cô đặt lên vai Từ Bích, mà dường như Từ Bích đã quá chú tâm nên không phát hiện Mộng Bạch ở đó, cho đến khi nàng cảm nhận có bàn tay của ai đó mới hoảng mà xoay người lại.
"A, là Quách tiểu thư! Cô, sao lại ở đây?"
"Tôi sao? Đi ngang thôi, thế cô đứng đây làm gì?"
"À, tiễn bạn thôi."
Mộng Bạch cũng không nói thêm, chỉ gật gù, à một tiếng. Lại thầm nghĩ "bạn" mà Từ Bích nói tới, không phải cô ấy không biết Cố Đình Xuyên kia chứ, Cố Đình Xuyên kia vậy mà lại là bạn của Từ Bích, thật không tin nổi. Nhưng cũng không vội vạch trần, cô liền đánh lảng sang chuyện khác.
"Cô hiện tại rảnh không, có thể đi dạo với tôi, được chứ?"
"Không phải tiểu thư đùa tôi chứ, tôi mà lại đi dạo cùng cô."
"Tiểu thư gì, cô đừng châm biếm thế, chúng ta không phải đã nói xem nhau là bạn à. Bạn tôi vốn ít, nên tôi chỉ có cô, mau đi thôi."
Không được Từ Bích kịp trả lời, Mộng Bạch nhanh chóng kéo tay cô đi, tay cô nắm lấy bàn tay mềm mại kia cũng không khỏi sung sướиɠ trong lòng, xem như kế hoạch thân thiết cũng đã thành công một nữa. Cô vậy mà không ngờ bản thân có diễm phúc được nắm tay người đẹp.
...
Trung tâm mua sắm YYYY
Mộng Bạch xuống xe liền tinh tế mở cửa cho người bên cạnh. Vừa đặt chân xuống, Từ Bích không khỏi ngạc nhiên vì sự đồ sộ của nó.
"Cô xem, lần thứ hai rồi đó. Đưa tôi đến mấy chỗ mắc tiền như vậy, thật ngại mà."
"Đã là gì, mau đi thôi. Hôm nay tôi bao."
"Lại bao? Tiểu thư, cô xem, cô làm tôi như tình nhân cô vậy."
"Tình nhân? Nếu tình nhân thật sự là cô, thì bao tiền tôi cũng chi."