"Thì ra mọi chuyện là vậy, thảo nào khi nhìn thấy tôi cô lại không chút bất ngờ, không chút hoảng sợ, hóa ra..."
Sau một buổi tâm sự, Mộng Bạch cùng Từ Bích trò chuyện rất nhiều nào là về gia đình, người thân, cá nhân, sở thích, cho dù là chủ đề gì được nói ra thì cũng đều hợp. Cả hai nhanh chóng thân thiết, cũng không tin được chỉ là thân quen nhất thời qua một buổi trà đã khiến Từ Bích có thể nói ra chuyện cá nhân của mình.
“Nói ra thì thật hổ thẹn, chồng cũ của tôi, trước và sau ly hôn thì đều mang lại cho tôi một đống rắc rối. Lúc nào cũng có người tìm tôi, nói tôi tiểu tam, nói nên chia tay anh ta. Nghĩ cũng thật tức cười, rốt cuộc trong chuyện này, ai mới là tiểu tam cơ chứ?”
“Chồng cô cũng không khác gì chồng tôi mấy. Lâu lâu tôi lại nhận được tin, anh ta bên ngoài bao nuôi tình nhân, thay người như thay áo, khiến tôi năm lần bảy lượt phải đi đánh ghen.”
“Cũng thật không ngờ, là tiểu thư nhà giàu cũng phải bận những việc này.”
Mộng Bạch cười nhạt, cô không đặt nặng lời có phần mỉa mai ấy. Thật ra cô cũng chẳng tốt lành gì mà quan tâm người chồng kia bên ngoài có nuôi bao nhiêu người, chỉ là nếu cô không giải quyết, đợi phóng viên đến không biết còn nhục mặt đến đâu.
Trò chuyện xong hai người ai nấy về nhà của mình. Mộng Bạch vừa trở về đã gặp tên chồng khốn kiếp của cô, Cố Đình Xuyên.
“Anh về rồi à? Tôi tưởng giờ này anh đang ở bên con hồ ly nào rồi chứ!”
“Sao? Nhà tôi, tôi không được về à, hay là… cô ghen!”
Vừa nói hắn vừa tiến lại phía cô, đưa tay chạm vào má, Mộng Bạch vội lùi lại, đưa khuôn mặt chán ghét mà nhìn hắn.
“Tôi với anh chẳng qua là hợp đồng hôn nhân, anh có lợi, mà tôi cũng vậy. Chúng ta không ai xen vào chuyện của ai, chẳng qua là phóng viên bên ngoài… anh nên cẩn thận. Làm gì thì làm, tốt nhất đừng đυ.ng đến tôi.”
Cố Đình Xuyên nghe nói, cũng thôi chòng ghẹo cô, hắn lúc này quay trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày, nói:
“Chuyện tôi hứa với cô, đã xong! Cổ phiếu nhà cô đang tăng nhanh chóng, hợp đồng cũng được ký kết rất nhiều, mà hầu như tiền bạc đầu tư vào công ty nhà cô là của tôi. Nhà cô không phá sản, cũng là nhờ công của tôi. Vậy thì… cô nói xem, cô nên trả ơn tôi thế nào?”
Mộng Bạch vốn dĩ khuôn mặt khó chịu, ủ rũ nhưng khi nghe Cố Đình Xuyên nói, cô ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào hắn, như không tin những gì mình nghe thấy. Quách gia nhà cô vốn trên bờ vực phá sản, chính vì vậy cô mới chấp nhận hôn ước với Cố gia. Cuối cùng thì cũng không phụ sự mong đợi, Mộng Bạch lập tức hỏi dồn.
“Anh nói thật sao, điều anh nói là thật sao? Tốt rồi, tốt quá rồi!”
“Cô khoan vội mừng, cô không nghe tôi nói gì sao? Không nghe câu cuối à? Tôi nói không ai làm việc không công cả.”
“Anh… nếu anh muốn thì đợi đi, công ty nhà tôi được vực dậy thì lợi ích, cũng không quên phần anh đâu!”
“Ha, cô nghĩ bao tiền đó khiến tôi tham chắc? Cô biết tôi muốn gì mà, phải không?”
Nói xong, hắn rời đi, để lại Mộng Bạch đứng một mình ở đó. Cố Đình Xuyên dù sao cũng nổi tiếng là kẻ đào hoa, ăn chơi sa đọa, người con gái nào cũng đều vô tay hắn, thì cô lại là ngoại lệ gì chứ?
Mộng Bạch ngồi xuống, cô thật không muốn phải trao thân cho người mình không yêu. Nhưng hắn đã giúp cô, không lẽ cô lại lật lòng, mà cho dù có muốn lật lọng, cũng có thể được sao.
“Phải làm sao đây, làm sao bây giờ?”