Ôn Dụ Đóa nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Đồ ăn mỗi ngày đều ngon như vậy sao?
Nhưng cô cũng không quên việc chính cần làm ngày hôm nay, phải cho Chu Thiếu Ngu nếm thử thức ăn dặm đầu tiên.
"Phu nhân……" quản gia Sầm đứng ở một bên, muốn nói lại thôi. Trong đầu đang sắp sếp lại ngôn từ, chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét bé con vào trong lòng ngực.
"Quản gia Sầm, ông tới đúng lúc lắm." Ôn Dụ Đóa cười nói: "Giúp tôi chăm sóc Tiểu Ngư một chút, tôi đi chuẩn bị đồ ăn dặm cho hắn."
Quản gia Sầm năm nay đã gần 50, đã lâu rồi ông ấy chưa bế lại trẻ con nhỏ như vậy. Nhìn vào đứa trẻ này làm ông nhớ tới chuyện cũ năm xưa đã từng bế hai anh em Chu Tri Việt.
Quản gia Sầm nhìn Chu Thiếu Ngu hiền từ mỉm cười, Chu Thiếu Ngu được ông bế có vẻ không vui, cong môi, quay khuôn mặt nhỏ qua một bên.
Quản gia Sầm: "……" Tự nhiên cảm thấy chính mình bị ghét bỏ phải làm sao bây giờ?
Ôn Dụ Đóa dựa theo hệ thống nhắc nhở, đi pha bột cho Chu Thiếu Ngu.
Hệ thống: "Bột ăn dặm được pha trong độ ấm từ 40° đến 50°, phải đọc kĩ hướng dẫn sử dụng của các nhãn hiệu khác nhau. Trẻ sáu tháng tuổi pha bột hơi lỏng một chút, bảy tháng tuổi pha bột sền sệt lại...."
Một lúc sau, nữa chén bột nhỏ đã được pha xong, Ôn Dụ Đóa dùng muỗng nhỏ bằng cao su múc một muỗng. Bột sánh mịn, độ ấm vừa phải, không lạnh không nóng.
Cô chạy tới bế Chu Thiếu Ngu trên tay quản gia Sầm rồi đeo lên cổ bé con một cái yếm màu xanh lục.
Chu Thiếu Ngu dùng tay nhỏ bụ bẫm nắm chiếc yếm có in hình khủng long trước ngực mình, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tò mò.
Bởi vì bây giờ Chu Thiếu Ngu vẫn chưa biết ngồi, Ôn Dụ Đóa cũng không bế hắn bỏ vào ghế ăn trẻ con. Cô định dùng một tay ôm hắn ngồi trên đình ngồi ở trên đùi, một tay đút cháo bột.
"Tiểu Ngư, hôm nay chúng ta sẽ thử một loại đồ ăn mới! Ngoài sữa ra, còn có rất nhiều đồ ăn ngon đang chờ bé con của chúng ta đi khám phá. Cho nên trước khi ăn đồ ăn của người lớn, chúng ta sẽ bắt đầu từ những thức ăn đơn giản nhất."
Chu Thiếu Ngu chu chu cái miệng nhỏ, dùng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Ôn Dụ Đóa.
Ôn Dụ Đóa nhân cơ hội đút một thìa cháo bột vào trong miệng hắn.
Chu Thiếu Ngu có chút sửng sốt, không hề phòng bị nuốt một ngụm bột vào trong miệng.
Hương vị xa lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào đầu lưỡi, hắn dùng đầu lưỡi đẩy muỗng cao su ra, quay mặt đi, phát ra âm thanh phản kháng.
Ôn Dụ Đóa nhẹ nhàng dỗ hắn: "Bé con của chúng ta là giỏi nhất, con ăn thêm một miếng nữa được không?"
Lúc hắn không để ý, cô lại đút thêm một thìa cháo bột nữa.
Chu Thiếu Ngu không cẩn thận lại nuốt vào một ngụm, vẻ mặt cực kì ghét bỏ, hừ hừ lắc mông muốn trốn.
"Thỏ con ngoan lắm, mau mở miệng ra. A ...."
Chu Thiếu Ngu đã quên mình bị lừa ăn hai lần, lần này đã bị nhạc thiếu nhi hấp dẫn sự chú ý, chớp chớp đôi mắt quay mặt đi.
Ôn Dụ Đóa chuẩn thời cơ, lại đút thêm một ngụm.
Chu Thiếu Ngu cuối cũng đã tức giận, hắn giãy giụa tay chân, cái miệng nhỏ gắt gao ngậm lại, cảnh giác nhìn chằm chằm người phụ nữ đã lừa hắn ăn nhũng đồ kỳ quái này.