Hệ thống: "Sữa bột và bình sữa đặt trong phòng trẻ con, nếu có chổ nào không rõ có thể hỏi quản gia Sầm. Hiện tại trong biệt thự của Chu gia chỉ có một quản gia, hai đầu bếp và còn mấy người người hầu dọn dẹp vệ sinh. Chu Tri Việt đi nước M công tác, chị Dục Nhi đã chăm sóc Tiểu Ngư mấy ngày trước vì trộm nói bậy sau lưng cô, đã bị cô đuổi đi."
Ôn Dụ Đóa: "Được……"
Ôn Dụ Đóa ôm Chu Thiếu Ngu ra khỏi phòng, chậm rãi tham quan trong khuôn viên của Chu gia. Cô nhịn không được liên tục tán thưởng, không biết trước kia cô thấy việc đời quá ít hay là biệt thự cao cấp ở đây quá mức bảo thủ.
Chu gia có năm tầng, toàn bộ biệt thự có tông màu đe vàng, thiết kế kiểu ý, phong cách cực kỳ sang trọng, tất cả đều toát lên mùi tiền, có chút giống như biệt thự cao cấp của con nhà giàu tài phiệt nắm giữ mạch máu kinh tế của quốc gia trong truyền thuyết.
Cô tìm một hồi mới thấy một căn phòng trẻ con ở lầu 3.
Cách trang trí trong phòng rất khác với bên ngoài, ấm áp đáng yêu.
Màu sắc chủ đạo là màu gỗ và màu trắng kem, bên trong có giường em bé, khu trò chơi, khu tập vẽ, khu uống sữa, bàn học và phòng vệ sinh cho trẻ em.
Nhìn qua một lượt, tất cả phương tiện sinh hoạt của trẻ em đều rất đầy đủ.
Cô bế Chu Thiếu Ngu đặt lên giường em bé, bỗng nhiên hắn oa oa khóc lớn, múa máy tay chân, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng.
Ôn Dụ Đóa chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, lập tức bế nhãi con lên, Chu Thiếu Ngu ngừng khóc hít hít nước mũi, nhưng đôi mắt to tròn vẫn mờ mịt hơi nước, cực kì đáng yêu. Ôn Dụ Đóa miễn cưỡng đặt bé con trở lại trên giường.
Ôn Dụ Đóa sứt đầu mẻ trán "Làm sao bây giờ? Nếu bé con vẫn khóc mãi, chắc chắn sẽ không có thời gian pha sữa."
Hệ thống: "Bây giờ tôi sẽ khảo nghiệm tốc độ tay và lỗ tai của cô, quá trình pha sữa phải thật nhanh chóng, dùng nước ấm 40 độ và ba muỗng sữa bột để pha 180ml sữa! Hãy thử hoàn thành cái này trong vòng hai phút."
Ôn Dụ Đóa: "Vậy khảo nghiệm lỗ tai là có ý gì?"
Hệ thống dừng một chút, còn nói thêm: "Khụ, khảo nghiệm lỗ tai tức là cô nghe tiếng khóc thành thói quen. Cô nuôi con lâu cô sẽ miễn nhiễm với tiếng khóc của nó, tâm như nước lặng. Rốt cuộc bé con khóc một chút có thể tăng cường lượng hô hấp, khóc một chút có thể vận động ra mồ hôi, khóc một chút còn có thể có lợi cho thân thể khỏe mạnh."
Ôn Dụ Đóa: "……"
"Oa ......oa ....."
Bên tai truyền đến tiếng khóc đinh tai nhức óc, Ôn Dụ Đóa hốt hoảng, ngón tay cô run run, đổ vào một muỗng sữa bột vào bình sữa.
Cô hít sâu một hơi, múc thêm một muỗng sữa bột nữa, chuẩn bị đổ nước ấm 40 từ máy lọc nước vào.
Hệ thống lớn tiếng nhắc nhở: "Cô phải lấy cái thìa! Cô phải lấy thìa gạt bột sao cho lượng bột bằng với mép muỗng đong mới có thể bỏ vào bình sữa.”
Ôn Dụ Đóa cắn răng tiếp tục làm lại lần nữa, cuối cùng cũng thành công. Cô cẩn thận vặn nắp bình sữa lại thật chặt, nhẹ nhàng cầm bĩnh sữa lắc đều đều rồi đặt lên trên bàn, chạy nhanh lao tới chạy tới bên giường em bé ôm bé con.
"Thiếu phu nhân, sao tiểu thiếu gia lại khóc thế?" Trước của phòng trẻ con truyền đến tiếng bước chân nôn nóng, Sầm quản gia cao gầy, tóc có chút hoa râm vội vàng đi tới: "Thiếu phu nhân! Tiểu thiếu gia vẫn ổn chứ!"