Suốt quãng đường trở về biệt thự, cả hai đều không hề nói một lời. Hai nhóm còn lại cũng vừa về đến nơi, chưa vào nhà.
Nhìn thấy bọn họ, Cát Vũ Kỳ nhận ra hai người đi một trước một sau, vẻ mặt trông rất khó chịu. Cô ta liếc mắt một cái rồi lớn tiếng hỏi: “Kiều Kiều, buổi hẹn hò của hai người hôm nay thế nào rồi?”
Bất cứ ai có mắt cũng biết là không ổn, nhưng Cát Vũ Kỳ vẫn cố tình hỏi vậy.
Tống Kiều Kiều mặt lạnh tanh không trả lời, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo khiến người khác không muốn đến gần.
Cô khó chịu, Thẩm Chi Uyên cảm thấy vui sướиɠ, cậu luôn bị cô mắng xối xả, giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cô phải xấu mặt rồi.
“Chị Tống, tay chị bị sao vậy?”
Thẩm Chi Uyên hốt hoảng kêu lên, đôi mắt trong trẻo của cậu lộ ra sự lo lắng và xót xa, nhưng sâu trong mắt lại là vẻ hả hê.
Lời của cậu khiến mọi người chú ý, dường như ai cũng vừa nhìn thấy vết thương đáng sợ trên cổ tay của Tống Kiều Kiều.
Rõ ràng có thể thấy đó là vết hằn do ngón tay gây ra, mà cô lại đi ra ngoài với Phó Gia Hằng, ai là người gây ra thì câu trả lời đã rõ ràng rồi.
Mộ Vân Oản nheo mắt, trực giác mách bảo cô ta rằng chuyến ra ngoài lần này không phải là chuyện tốt đối với cô ta.
Cô ta đi đến bên cạnh Phó Gia Hằng, dịu dàng nói: "A Hằng, đưa thuốc mỡ cho em đi, em sẽ bôi giúp Kiều Kiều."
Phó Gia Hằng hơi động lòng, khuôn mặt u ám lập tức trở nên dịu dàng như nước, đúng là Oản Oản luôn chu đáo và tốt bụng mà.
Tống Kiều Kiều trực tiếp chạy vào biệt thự, kéo vali.
Vali được đặt dưới lầu, không mang lên trên, tiện hơn rất nhiều.
"Kiều Kiều, cậu làm gì vậy..." Mộ Vân Oản lo lắng nhìn cô, bước lên ngăn cản: "Rời đi không giải quyết được vấn đề, có chuyện gì chúng ta hãy nói rõ ràng nhé."
Tống Kiều Kiều muốn rời đi?
Rốt cuộc cô và A Hằng đã xảy ra chuyện gì mà đến mức kéo vali bỏ đi ngay thế chứ?
"Không có gì để nói cả, có thể tránh đường được không?"
Tống Kiều Kiều bình tĩnh nói, khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng, chó ngoan không cản đường, hiểu không vậy?
"Kiều Kiều, nếu A Hằng vô tình làm tổn thương cậu, mình thay anh ấy xin lỗi cậu."
Mộ Vân Oản lộ vẻ áy náy, giọng điệu mềm mỏng thành thật xin lỗi cô, sau đó tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu bây giờ cậu rời đi sẽ không tốt cho cậu đâu, hơn nữa cậu đã ký hợp đồng với chương trình rồi, không tham gia nữa thì sẽ vi phạm hợp đồng, phải bồi thường đấy, công ty cũng sẽ không hài lòng..."
Tống Kiều Kiều nghe vậy gật đầu, tiếp lời cô ta: "Cô nói rất có lý."
Mộ Vân Oản thấy cô nghe lời mình, khuôn mặt thanh tú hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, thể hiện vẻ dịu dàng động lòng người.
"Nhưng... cô nói những điều này với tư cách gì, bà chủ của Giải Trí Hằng Thiên à?"
Khuôn mặt của Mộ Vân Oản lập tức đỏ bừng, ánh mắt lóe lên chút tự mãn nhưng nhanh chóng che giấu đi, không ngờ Tống Kiều Kiều lại định nghĩa thân phận của cô ta như vậy.
"Tôi chỉ là một nhân viên khốn khổ, không thể so với bà chủ của Hằng Thiên được, lệnh của cấp trên không thể từ chối, giống như các tài nguyên trên tay tôi, muốn rút là rút, rút đến mức chỉ còn lại chương trình này."
"Vả lại, công ty không hài lòng với tôi từ lâu rồi, dù sao chúng ta cũng cùng chung một công ty, chẳng phải cô biết rõ sao?"
"Còn chuyện bồi thường hợp đồng, nếu đòi tiền tôi thì chắc chắn tôi không có, phải xem cấp trên có lương tâm mà trả giúp tôi không, dù sao tôi chỉ làm theo sắp xếp của cấp trên thôi."
Ánh mắt chế nhạo của Tống Kiều Kiều lướt qua khuôn mặt đầy vẻ vui sướиɠ của cô ta, cảm giác nói ra thật dễ chịu.
Quả nhiên, con người không thể nhịn được.
Giống như những lời thô tục, giữ chúng trong lòng thì lòng mình sẽ trở nên bẩn thỉu.
Sự kiêu ngạo và khinh thường toát ra từ trong xương tủy của Tống Kiều Kiều khiến Mộ Vân Oản thấy xấu hổ, cô ta đã lâu không trải qua cảm giác này rồi.
"Kiều Kiều, mình... mình không ngờ cậu nghĩ về mình như vậy..."
Cơ thể Mộ Vân Oản hơi lảo đảo, dường như không chịu nổi sự oan ức vô cớ này.
—— Tôi vừa tra phân bổ tài nguyên của Hằng Thiên gần đây, phát hiện một quả dưa lớn! Nội dung chi tiết xin chờ mười phút, tôi sẽ lập tức tổng hợp lại.
—— Tống Kiều Kiều không nói dối, hiện tại cô ấy chỉ còn mỗi show hẹn hò này, tài nguyên vốn thuộc về cô ấy mấy tháng trước đều đã bị chia cho người khác. Người này không ai khác chính là "bà chủ của Hằng Thiên" vị họ Mộ nào đó [suỵt.jpg]
—— Buồn cười quá đi mất, hành vi của Tống Kiều Kiều không đứng đắn, chẳng phải công ty chia tài nguyên của cô ta là đúng rồi sao?
—— Là Tống Kiều Kiều có vấn đề, Oản bảo bối của tôi tốt bụng dọn dẹp tàn cuộc giúp cô ta, cô ta không biết ơn thì thôi đi, nhưng cũng đừng đổ hết nước bẩn lên người Oản bảo bối của tôi, ok?
—— Đáng đời! Tống Kiều Kiều bị đóng băng hoặc phong sát thì mọi người đều vui, sớm rời đi đi, thật phiền phức.