Tống Kiều Kiều tỏ vẻ chán ghét, đôi mắt đỏ hoe như đang chịu nỗi ấm ức lớn lắm, khiến Phó Gia Hằng hơi khựng lại.
"Phó Gia Hằng, tốt nhất là anh phong sát tôi đi. Nếu để tôi lội ngược dòng, anh cứ chờ xem tôi chơi anh như thế nào."
Đôi mắt đẹp đầy băng giá của cô không chứa chút ấm áp nào, chỉ có sự lạnh lẽo và vô tình.
Ánh mắt xa lạ này khiến Phó Gia Hằng hoảng hốt, sâu trong nội tâm cảm thấy nhói đau. Hắn hé môi, muốn nói "không được", nhưng chẳng thể thốt nên lời.
"Chọn ngày chi bằng gặp ngày, tốt nhất anh cũng hủy luôn lịch trình này của tôi đi."
Nói xong, cô bỏ đi dứt khoát, bóng dáng xinh đẹp mảnh mai và thẳng tắp, lạc lõng giữa mọi thứ xung quanh, trông có vẻ cô đơn và buồn bã.
Phó Gia Hằng vẫn giữ tư thế ôm chỗ quan trọng, cả trong lòng lẫn cơ thể đều nhói đau.
Như thể có thứ gì đó đang rời xa hắn, cảm giác như đã đánh mất thứ gì đó.
Tống Kiều Kiều xoay cổ tay, đau chết mất thôi, tên tra nam chết tiệt, chúc anh đội nón xanh cả đời!
Cô quay trở lại trước máy quay, đôi mắt đỏ hoe, vô tình lộ ra cổ tay đầy vết thương.
"Xin lỗi, ông chủ bảo tôi có sắp xếp khác, có lẽ tôi sẽ không thể tham gia ghi hình tiếp, thật sự xin lỗi."
Giọng nói của Tống Kiều Kiều nghẹn lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt không chút huyết sắc, giữa vẻ yếu đuối còn lộ ra chút tan vỡ, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
—— Trời ơi, Tống Kiều Kiều đã trải qua những gì thế?! Phó Gia Hằng có xu hướng bạo lực à, tệ quá đi!
—— Không phải chứ, Tống Kiều Kiều sắp bị đóng băng hoạt động à? Thảm quá đi, công ty gì mà rác rưởi vậy, mong sớm ngày phá sản.
—— Chắc chắn là do Tống Kiều Kiều có lỗi trước, nếu không thì sao Phó tổng lại làm vậy với cô ấy, nếu là tôi, tôi còn làm quá hơn nữa ấy chứ. [mặt nhăn nhở.jpg]
—— Trên đời này có nhiều kẻ não tàn đến thế, nhưng đằng ấy lại trở thành kẻ đứng đầu trong số đó — gửi fan nam (ngu ngốc) ở lầu trên.
—— Tôi thấy tổng giám đốc của một công ty giải trí nổi khùng lôi người đẹp ra khỏi máy quay, còn đe dọa PD không cho quay nữa, một kẻ bạo lực như vậy mà vẫn làm ông chủ thì ai dám làm nhân viên cho hắn nữa chứ?
Tống Kiều Kiều tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt tái nhợt, cả người trông yếu ớt và đáng thương.
Không biết là vô tình hay cố ý, máy quay đã quay cận cảnh cô.
Mãi lâu sau Phó Gia Hằng mới hồi phục lại, cú đá của Tống Kiều Kiều thật sự rất tàn nhẫn, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tái nhợt và kiên quyết của cô, khiến vẻ mặt của hắn phức tạp.
Lúc trở về thấy Tống Kiều Kiều ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá như một con búp bê vỡ nát, cơn giận trong lòng Phó Gia Hằng lập tức tan biến, thay vào đó là sự áy náy.
Hắn chợt nhớ lại, trước đây Tống Kiều Kiều luôn dịu dàng và chu đáo, chỉ sau khi hắn chia tay cô thì cô mới thay đổi tính cách, trở nên gai góc như một con nhím đầy gai nhọn.
Chắc chắn là cô không chịu nổi chuyện chia tay với hắn nên mới trở thành như vậy, thật sự là yêu thảm hắn mà.
Xảy ra chuyện như vậy, làm bầu không khí vốn đã căng thẳng càng trở nên lạnh lẽo.
Phó Gia Hằng mím chặt môi, sau một lúc do dự mới bước đến trước mặt Tống Kiều Kiều.
Hắn hé môi, mãi sau mới thốt ra hai từ: "...Xin lỗi."
Ánh mắt hắn dừng lại trên cổ tay tím bầm của cô, đối lập với làn da trắng nõn, trông thật đáng sợ.
Tống Kiều Kiều không đáp, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, thậm chí không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
【Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?】
【Cút đi!】
Phó Gia Hằng cũng biết mình có hơi quá đáng, nhưng cô cũng đá một cú vào chỗ hiểm của hắn, coi như hòa nhau.
Về chuyện hắn nói sẽ phong sát cô, đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận, không cần phải coi là thật.
Hắn nghĩ, hai người họ hòa hợp với nhau chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Tống Kiều Kiều im lặng buồn bã hồi lâu, cho đến khi đạo diễn thông báo buổi hẹn hôm nay kết thúc, chuẩn bị trở về biệt thự, cô mới có chút phản ứng.
"Thoa chút thuốc mỡ đi."
Phó Gia Hằng đi mua thuốc mỡ, càng nhìn vết thương trên tay cô càng thấy ghê hơn.
Tống Kiều Kiều không nhận, cô đi tìm PD quay phim để đổi chỗ ngồi, muốn ngồi ghế phụ.
PD quay phim có chút khó xử, cho đến khi đạo diễn Dương nói đổi với cô thì mới gật đầu đồng ý.
Ban đầu sắp xếp cho các khách mời nam và nữ ngồi cùng ghế sau để tạo tương tác, nhưng nhìn thấy họ như kẻ thù thế này thì thôi vậy, mắc công lại gây nổ hiện trường trực tiếp mất.
Phó Gia Hằng vốn mang theo vẻ mặt áy náy giờ trở nên cứng đờ. Hắn đã hạ mình xin lỗi, còn mua cả thuốc mỡ, cô còn muốn làm loạn đến khi nào nữa?
Trong mắt hắn, Tống Kiều Kiều không để ý đến hắn chính là "làm loạn".
Đến cả chó nghe còn phải cười.