Tống Kiều Kiều thực sự cạn lời, phải đợi Phó Gia Hằng lên xe thì mới có thể lái xe được, phiền chết mất!
Cô chán nản dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt bình thản nhưng bên trong ẩn chứa cảm xúc cuồn cuộn.
【Bộ tôi là loại người đê tiện à? Ông trời muốn đùa giỡn tôi vậy sao? Tôi không gọi ông là ông trời nữa!】
【Đúng là xui xẻo tám đời mà, mốt phải nhờ một thầy phong thủy làm lễ giải xui, hy vọng đừng gặp lại mấy tên khốn nạn như thế này nữa.】
【Không thở nổi nữa, người hôi thế mà không biết che lại à?】
【Muốn chết quá, nhưng kẻ đáng chết hơn chính là tên ngu ngốc này.】
Tống Kiều Kiều chửi thầm trong lòng hàng ngàn lần, không thèm nhìn Phó Gia Hằng dù chỉ là một ánh mắt.
Phó Gia Hằng nắm chặt tay thành nắm đấm, gân xanh trên trán hắn giật giật dữ dội.
Tống! Kiều! Kiều!
Nếu không nghe được tiếng lòng của cô, hắn sẽ không biết cô luôn chửi hắn trong lòng.
Tốt lắm, cô đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.
"Tống Kiều Kiều."
Phó Gia Hằng gọi cô bằng giọng lạnh lùng, nhưng không có ai đáp lại.
Bị vứt hết mặt mũi khiến khuôn mặt của Phó Gia Hằng hơi méo mó, ánh mắt sắc bén của hắn rơi trên người cô, tim đập lỡ một nhịp.
Cô gái tựa đầu vào cửa sổ xe, lộ ra nửa khuôn mặt trắng mịn tinh tế, đôi môi đỏ khẽ nhếch, đôi mắt sáng nhắm lại, lông mi dài cong vυ't khẽ rung động như những con bướm đang nhảy múa, vẻ đẹp yên bình và tĩnh lặng khiến cô trông thật quyến rũ và dịu dàng.
Tống Kiều Kiều trở nên xinh đẹp như thế từ bao giờ vậy?
Cơn giận trong lòng hắn dần tan biến, Phó Gia Hằng quay đầu không nhìn cô nữa, nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh khi nãy.
Trước giờ hắn chưa từng nhận ra Tống Kiều Kiều lại xinh đẹp như thế, nghĩ đến việc một người phụ nữ xinh đẹp như vậy yêu mình đến không còn tự trọng, hắn có chút đắc ý.
Đẹp thì sao chứ? Còn không phải cứ bám lấy mình à, nhưng tiếc là hắn không có hứng thú.
Song hắn lại không nhớ lúc đầu là chính hắn theo đuổi Tống Kiều Kiều, hắn ra mặt bảo vệ cô khi cô bị quy tắc ngầm, hắn chăm sóc tận tình và xuống bếp làm canh khi cô ốm đau…
Giờ đây hắn chỉ còn ký ức Tống Kiều Kiều yêu hắn đến mất hết tự trọng, những chuyện khác thì hoàn toàn quên mất.
So với sự im lặng giữa hai người, nhóm của Mộ Vân Oản và Thẩm Chi Uyên lại sôi động hơn hẳn.
Thẩm Chi Uyên mỉm cười suốt toàn bộ hành trình, chị Oản xinh và dịu dàng quá, so với Tống Kiều Kiều thì đúng là một trời một vực.
Tống Kiều Kiều chỉ biết chửi người ta, làm sao so với chị Oản được?
Không đúng, tại sao cậu lại nghĩ đến Tống Kiều Kiều?
Chắc là ngốc luôn rồi, đang hẹn hò với chị Oản, sao lại cứ nghĩ đến Tống Kiều Kiều chứ?
Mộ Vân Oản nhận ra ánh mắt của cậu đột nhiên lạnh đi, ngón tay khẽ run nhẹ, giọng nói ngọt ngào: “A Uyên, thật vui khi được cùng nhóm với em, cũng cảm ơn em đã quan tâm và an ủi nhé.”
Lúc này, Thẩm Chi Uyên mới dứt được khỏi cảm xúc bất mãn, môi nở một nụ cười, khuôn mặt điển trai bừng sáng như ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy hình ảnh của cô ta.
“Em cũng rất vui khi có thể hẹn hò với chị Oản.”
Nói xong, khuôn mặt trắng nõn của cậu ửng lên chút đỏ nhạt, toát ra sự đáng yêu và ngượng ngùng, khiến người khác say mê.
Mộ Vân Oản mỉm cười, chính là cảm giác này, trong mắt và tim của cậu thiếu niên chỉ có mỗi cô ta, chứ không phải thông qua cô ta để nghĩ về người khác.
Nhìn sang nhóm của Cát Vũ Kỳ, không khí lại có phần kỳ lạ và gượng gạo.
"Dật Thừa, anh cứ coi em như anh em là được, không cần phải khách sáo."
Cát Vũ Kỳ đưa tay vỗ vai anh ta, tỏ vẻ thân thiết như anh em.
Nghiêm Dật Thừa khẽ nhíu mày, nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân.
Nhưng nghĩ đến việc cô ta thường xuyên giúp đỡ Oản Oản, Nghiêm Dật Thừa cũng không nói gì.
Thậm chí sức chịu đựng của anh với cô ta cũng cao hơn, khiến cô ta lầm tưởng rằng mình đang đi đúng hướng, càng cố gắng làm thân hơn.