Bị Lộ Tiếng Lòng, Nữ Phụ Hoàn Toàn Buông Thả Trong Show Hẹn Hò

Chương 18

Thấy Cát Vũ Kỳ im lặng không nói, Mộ Vân Oản giật giật mí mắt, tiến lên ôm lấy cánh tay cô ta, giọng nhẹ nhàng: "Kỳ Kỳ, xin lỗi, là mình liên lụy cậu."

Tống Kiều Kiều chẳng muốn nhìn cô ta diễn nữa, cô đi thẳng tới chỗ nhân viên lấy cả ba tấm thẻ.

"Ơ, mỗi người chỉ được chọn một tấm thôi..."

Tống Kiều Kiều làm như không nghe thấy, quay lại nhét cả ba tấm thẻ vào tay Mộ Vân Oản, mỉm cười với cô ta: "Cầm hết cả ba luôn đi, cầm rồi thì đừng để người ta nói tôi bắt nạt cô nữa nhé, dù tôi chẳng ngại làm mẹ kế độc ác đâu."

"Tống Kiều Kiều, cô..."

Dù việc ngắt lời người khác là hành vi bất lịch sự, nhưng ngắt lời kẻ ngu lại rất đáng để khuyến khích.

"Ngậm miệng, tôi khát nước rồi, không muốn nói thêm nữa."

Phó Gia Hằng đen mặt, dù lời của Tống Kiều Kiều không có gì đặc biệt nhưng hắn vẫn nghe ra được cô chửi hắn bẩn thỉu thế nào.

—— Đúng là muốn gϊếŧ chết cái bà điên Tống Kiều Kiều này mà, con khốn dám bắt nạt Oản Oản, ra đường bị xe tông chết đi!

—— Tức quá, tức chết mất, đoàn phim cứ để mặc cho Tống kỹ nữ ức hϊếp Oản Oản vậy sao? Khinh chúng tôi chết rồi à! Nếu không có Oản Oản thì tôi chẳng thèm vào phòng phát sóng trực tiếp này đâu, thương cho Oản Oản của tôi quá.

—— Tống Kiều Kiều, cô chết đi, đồ đê tiện lăng nhăng, con điếm công cộng, dám ức hϊếp Oản Oản thì cứ chờ đấy!

—— Trời ơi, bình luận đáng sợ quá, quản trị viên không thấy những bình luận xúc phạm và đe dọa này à?

—— Tôi chỉ là người qua đường mà còn không nhìn nổi, phải nói rằng một số fan nào đó hôi hám quá, không biết còn tưởng Tống Kiều Kiều làm chuyện tày trời gì đấy chứ, hơn nữa cô ấy đâu có làm gì sai, cứ nhắm vào cô ấy để mắng chửi nhục mạ, thật ghê tởm.

Mộ Vân Oản siết chặt tấm thẻ trong tay, lần này cô ta thua quá nặng nề.

"Kỳ Kỳ, cậu chọn trước đi."

Bây giờ phải dỗ dành Cát Vũ Kỳ, không thể để cô ta cách xa mình được, nếu không sau này nhiều việc phải tự làm lấy.

Thế thì mất nhiều hơn được, không làm nổi bật sự yếu đuối của cô ta.

Cát Vũ Kỳ lạnh mặt, càng nghĩ càng kinh hãi, cô ta đúng là như chó của Mộ Vân Oản, có động tĩnh là lao ra sủa.

"Kỳ Kỳ..." Mộ Vân Oản nhìn thẳng vào mắt của cô ta, ánh mắt đầy sự xin lỗi và van xin, "Chọn thẻ trước đi."

Cát Vũ Kỳ khẽ mím môi, rút đại một tấm ở giữa, là thuỷ cung.

Mộ Vân Oản chọn một trong hai tấm còn lại, địa điểm là công viên giải trí dành cho các cặp đôi.

Tấm thẻ cuối cùng là sở thú, vẻ mặt của Tống Kiều Kiều vẫn như thường, không có chút dao động gì.

Không khí có hơi căng thẳng, Nghiêm Dật Thừa dẫn Cát Vũ Kỳ đi trước, lúc đi ngang qua Mộ Vân Oản chỉ khẽ mấp máy môi nhưng không nói gì.

Cái miệng của Tống Kiều Kiều quá độc, cần phải tìm cách trị cô mới được.

Tống Kiều Kiều không nói hai lời, lập tức xuất phát, cô sẽ tự đi dạo sở thú, còn Phó Gia Hằng thì cút đi.

Mộ Vân Oản nhìn theo bóng lưng cô, quay lưng khỏi ống kính, giơ tay lau khóe mắt.

Phó Gia Hằng nhìn thấy mà đau lòng, bước tới nhẹ nhàng an ủi: "Oản Oản, em không sai đâu, đừng buồn, anh thấy xót lắm."

"Chị Oản, vì người râu ria mà buồn thì không đáng đâu."

Thấy cô gái mà mình thích mắt đỏ hoe, đôi mắt Thẩm Chi Uyên hiện lên sự u ám.

Người phụ nữ độc ác Tống Kiều Kiều này, đáng bị trừng trị.

"Em không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi."

Mộ Vân Oản ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở nụ cười với bọn họ, nhưng nụ cười ấy có phần gượng ép, trông thật đáng thương, càng làm dấy lên bản năng muốn bảo vệ của đàn ông, muốn ôm cô ta vào lòng mà an ủi.

PD quay phim nhìn bọn họ cũng chỉ biết chịu thua, muốn nhắc họ mau xuất phát, nhất là Phó Gia Hằng. Tống Kiều Kiều người ta đã đi xa lắm rồi, hắn còn ở đây an ủi khách mời nữ khác, có biết ai mới là bạn đồng hành của hắn không vậy?

Mộ Vân Oản biết không thể chậm trễ thêm nữa, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cũng xuất phát thôi."

"A Hằng, còn Kiều Kiều thì..." Mộ Vân Oản nói mơ hồ, "Chương trình sắp xếp như vậy, anh phải vui vẻ mà chơi nhé."

Nghe thấy Mộ Vân Oản bảo hắn vui vẻ chơi với người phụ nữ khác, Phó Gia Hằng cảm thấy lòng hơi nghẹn đi, nhưng khi thấy nỗi buồn trong mắt cô ta, biết cô ta đang ghen thì lập tức vui vẻ trở lại, lưu luyến tạm biệt cô ta.