Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 4: Bị Phục Kích

Cả một ngày hôm ấy, chúng tôi trò chuyện nhiều hơn. Theo lời Lương Hữu Thuần thì hai nước Lương, Hạ vốn dĩ đã đồng ý kết tình giao hảo.

Huynh trưởng của hắn là đại hoàng tử Lương Nhân, phụng mệnh hoàng thượng đem sính lễ đến Hạ quốc thay hắn cầu thân. Nào ngờ trên đường trở về đến dịch quán thì bị hạ sát, Bình Nguyên công chúa và Ly Thiên tướng quân cũng mất tích ngay trong đêm chẳng rõ nguyên nhân.

Hoàng thượng Lương quốc nghe được tin báo liền nổi trận lôi đình, cho rằng công chúa vì không đồng ý mối hôn sự này nên mới gϊếŧ sứ giả và bỏ trốn cùng nhân tình, và bắt Hạ quốc phải giao ra công chúa để chứng minh nàng ấy không liên quan đến cái chết của đại hoàng tử.

Thế nhưng, phía Hạ quốc liên tục kêu oan vì công chúa của họ cũng đang không biết ở nơi đâu. Dù đã vạch từng bụi cây, vén từng ngọn cỏ trên khắp Hạ quốc cũng không tài nào tìm được vị công chúa này.

Hoàng thượng không tin, nghĩ rằng Hạ quốc bất kính, liền lệnh cho Lương Hữu Thuần cùng Ngụy tướng quân dẫn binh chinh phạt.

Nào ngờ đoàn quân vừa đến đã bị quân Hạ quốc phục kích và vây hãm trong núi. Trời giá rét lại thêm phần không có lương thực, quân số Lương quốc thương vong quá nửa.

Tình thế cấp bách nên Ngụy tướng quân đã liều mình đánh lạc hướng để hắn thoát vòng vây về cầu viện binh. Trên đường đi hắn bị một nhóm người ám toán, khó khăn lắm mới thoát được chúng nhưng lại trúng độc khiến đôi mắt không thể nhìn thấy.

"Huynh thích Bình Nguyên công chúa sao?"

"Không có, ta còn chưa thấy mặt cô nương ấy."

"Nếu đã không thích thì hãy buông tha cho cô nương ấy đi, sao nhất định phải bắt Hạ quốc giao nộp cô nương ấy làm gì? Huynh xem, vì một nữ nhân mà gây ra trận chiến này có đáng hay không?"

Không hiểu sao tôi lại bất bình lên tiếng, chắc tại vì tôi thấy tội nghiệp cho cô công chúa kia quá, đã có người trong lòng rồi vậy mà phải gả cho một tên đến mặt mũi còn chẳng biết, nếu là tôi thì tôi cũng trốn luôn ấy chứ.

Lương Hữu Thuần nghe tôi nói thì sững lại một quãng, đoạn nhẹ giọng giải thích: "Đây không phải là vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ tôn nghiêm của Lương quốc, đại hoàng tử mất mạng ngay trên lãnh thổ Hạ quốc, công chúa thì lại chẳng thấy đâu, nàng bảo xem…"

Không đợi hắn nói hết câu, tôi đứng phắt dậy lên tiếng: "Đây mới không là vấn đề, vấn đề ở chỗ công chúa Hạ quốc vẫn đang không rõ tung tích, chẳng biết sống chết, Lương quốc các người chưa điều tra kỹ càng đã dấy binh chinh phạt, khiến cho bách tính chịu khổ, sinh linh lầm than…"

Lương Hữu Thuần im lặng một hồi rồi bỗng dưng bật cười: "Xem nàng kìa, rất có khí chất của mẫu nghi thiên hạ."

Tôi nhìn hắn, ngạc nhiên: "Ta có chỗ nào giống mẫu nghi thiên hạ?"

"Còn không giống, dám giáo huấn cả bổn thái tử. Nhưng mà… ta thấy giống hổ cái hơn."

Lương Hữu Thuần nói xong thì tiếp tục cười. Cái tên này đúng là biết cách làm người khác bực mình mà.

Tôi tức giận nhảy đến định cho hắn một trận tra trò nhưng vì vội vàng quá nên tôi vấp phải mũi giày, chới với lao luôn vào người hắn.

Cả hai ngã nhào xuống đất, xui rủi thế nào mà môi tôi chạm trúng ngay môi hắn, cả người như có một luồng khí nóng chạy qua. Vừa kịp định thần, tôi vội bật ngồi lên. Lương Hữu Thuần cũng vừa gượng dậy, lại giở giọng: "Nàng chủ động quá, thật làm người khác bối rối."

Tôi trợn tròn hai mắt nhìn hắn, cái tên này sao có thể là thái tử được chứ, xem kiểu cách hắn nói chuyện kìa, đâu khác gì mấy kẻ vô lại, tôi đưa tay chùi miệng, bực tức: "Ta không thèm, ảo tưởng."

Hắn lại cười châm chọc: "Nàng định ngồi trên người ta mãi thế này sao?"

Nghe hắn nói xong, tôi mới giật mình. Ôi trời, nãy giờ tôi mãi cự cãi với hắn mà quên mất bản thân vẫn đang ngồi trên người hắn, thật là xấu hổ vô cùng.

Tôi gấp gáp đứng lên thì bị hắn tóm lấy tay kéo ngược trở lại, rồi đột nhiên hôn lên môi tôi. Tôi thảng thốt đẩy vội hắn ra, nhảy sang một bên, trừng mắt, quát: "Lưu manh."

Lương Hữu Thuần lại bày ra cái bộ mặt giống hệt lưu manh: "Có qua có lại."

Hậu quả của việc khiến tôi tức giận là hắn bị xuống đất ngủ, tôi giành lấy chiếc giường nằm một mình. Hắn lấy áo choàng trải luôn dưới đất, nhìn vừa đáng thương cũng vừa đáng giận, thôi thì tôi cũng mặc kệ hắn.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt đã cảm giác có gì đó không đúng, sau cổ cứ nhột nhột. Quay lại thì thấy Lương Hữu Thuần đang nằm sau lưng mình, tôi hoảng quá hét lên: "Sao huynh lại ở đây? Không phải huynh nằm dưới kia sao?"

Hắn ta làm ra vẻ đáng thương: "Nhưng dưới đất lạnh lắm, nàng nỡ để phu quân mình chết cóng ư?"

Nhìn bộ dạng này của hắn mà tôi sởn cả da gà, vội vàng bò ngang người hắn rồi tuột xuống đất, hắn nhanh tay bắt tôi lại, giọng như tra hỏi: "Nàng lại đi đâu?"

Tôi đáp gọn lỏn: "Đi tìm thức ăn."

Lương Hữu Thuần lại nũng nịu xin tôi dắt hắn đi cùng, vì sợ ở một mình, quanh quẩn không may sẽ bị ngã xuống sông lần nữa. Thế là, tôi phải miễn cưỡng đồng ý, cảm giác bản thân giống như mẫu thân của hắn vậy.

Hắn không quên cầm lấy thanh kiếm mang bên mình rồi bám vào tay tôi ngoan ngoãn bước theo.

Đến chân núi, tôi để hắn ngồi một chỗ, còn mình thì đi tìm thức ăn. Vừa mới bới được vài củ cải bỗng nghe tiếng hắn hô lớn: "Vân nhi, cẩn thận."

Tôi ngước lên, loáng thấy một ánh sáng lòe từ trên núi nhằm hướng mình lao xuống. May thay, tôi nhanh nhẹn nên né được một đao. Lương Hữu Thuần cũng vừa kịp đến bên cạnh tôi, vung kiếm giao đấu với tên hắc y nhân.

Lúc này lại thêm bốn năm tên nữa chẳng biết từ đâu lao đến, tôi hoa mắt chỉ biết núp sau lưng hắn, la hét chỉ trỏ cho hắn biết đường mà đánh.

Cơ mà Lương Hữu Thuần này đánh đâu trúng đó, còn né được nữa chứ, cứ như là người bình thường vậy, chẳng giống kẻ mù tý nào.

Những tên hắc y nhân này cũng không biết dẻo dai thế nào, cứ ngã xuống lại bật lên ngay, đồng loạt tấn công một lúc về phía chúng tôi. Tôi hoảng quá đem hết số củ cải ném loạn xạ vào chúng, củ trúng, củ trật.

Một tên điên tiết nhắm thẳng hướng tôi lao đến, ôi thôi, lần này thì toi mạng rồi. Trong lúc nguy cấp, tôi liền nhớ đến chiếc nhẫn ngọc mà Lục xà nương đưa cho mình, vội miết tay vào đó.

Một luồng ánh sáng màu xanh lục quét nhanh qua, và tiếng bọn chúng la thất thanh. Hồi lâu, chẳng thấy động tĩnh gì nữa tôi mới dám lồm cồm bò dậy.

Trước mắt tôi, đám hắc y nhân đều đã chết hết rồi, còn Lương Hữu Thuần thì đứng trân trân ra đấy.

Tôi vội chạy đến lay tay hắn: "Này, huynh không sao chứ?"

Hắn quay sang: "Vừa rồi nàng có nhìn thấy gì không?"

"Không, ta chẳng thấy gì cả, nhưng huynh nhìn thấy gì sao? Mắt huynh khỏi rồi sao?"

Lương Hữu Thuần lắc đầu: "Không, nhưng vừa nãy ta cảm nhận được một luồng sát khí rất mạnh quét qua đây, nhưng lại không trúng vào ta, còn nàng, có bị thương ở đâu không?"

Tôi nhanh chóng tìm cách đập tan sự nghi ngờ của hắn: "Không, không. Huynh xem, chúng đều chết cả rồi, lần đầu ta thấy ở đây có thổ phỉ đấy. Huynh nói xem, có khi nào là tiên nhân trên núi giúp chúng ta không? Ngư dân ở đây vẫn kháo nhau trên núi Ngọc Long có tiên nhân tu luyện nên chúng ta chẳng ai dám lên đó cả."

Hắn ngạc nhiên: "Tiên nhân sao?"

"Đúng đúng. Nhưng mà thái tử à, huynh không thấy gì sao có thể giao đấu chính xác vậy chứ?"

Lương Hữu Thuần khẽ cười: "Đối với người luyện võ, cho dù là mắt không nhìn thấy nhưng vẫn có thể dùng các giác quan khác để cảm nhận được mọi thứ xung quanh, điều này không có gì lạ cả."

Hắn nói không lạ nhưng tôi cứ là thấy lạ, nếu như cảm nhận được sao hôm qua hắn còn để bản thân rơi xuống sông kia chứ.

Thế là, chúng tôi không quay lại lều nữa mà vào trong hang núi trú thân, vì theo lời Lương Hữu Thuần thì bọn chúng hẳn đã lần theo dấu chân từ đó mà đến tận đây.

Trời cứ thế tối dần, tôi lặng lẽ nhìn gương mặt Lương Hữu Thuần trầm ngâm bên ánh lửa, tay hắn đang cẩn thận lau đi lau lại thanh đoản kiếm. Tôi thấy nó sáng lắm rồi mà sao hắn cứ lau mãi thế không biết.

Hồi lâu, tôi buột miệng: "Ở đây thật sự rất nguy hiểm, không biết nay mai lại xảy ra chuyện gì nữa, huynh nên đi đi."

Tay hắn khựng lại trên thanh đoản kiếm, thở dài: "Nước sông đóng băng như vậy, nàng bảo ta đi thế nào được?"

"Ta sẽ nghĩ cách đưa huynh qua sông."

Nói xong, tôi đứng dậy, kéo mớ dây leo khô trên vách đá trải xuống dưới, đoạn, dắt tay Lương Hữu Thuần đến cho hắn ngồi xuống đấy.

Hắn nắm chặt tay tôi không buông, giọng như khẩn cầu: "Nàng hãy đi cùng ta về kinh thành, ta không muốn rời xa nàng."

Tôi nhìn hắn dịu giọng: "Chinh chiến vẫn đang còn, huynh cứ về thu xếp tất cả ổn thỏa đi rồi quay lại đón ta sau, xin huynh hãy suy nghĩ lại việc tấn công Hạ quốc."

Cuối cùng thì Lương Hữu Thuần cũng hứa sau khi về sẽ xem xét việc này, tôi cũng hứa sẽ ở đây chờ hắn trở lại. Không hiểu sao cứ nghĩ đến việc sắp chia ly lòng tôi cứ bồi hồi khó chịu.

Lương Hữu Thuần chắc cũng không ngủ được, cứ mỗi lần tôi chớm nhổm dậy thì tay hắn lại siết chặt khiến tôi chẳng thể nào đi được.

Mãi đến tận khuya, tôi mới thoát khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng rời khỏi hang núi. Trời tối đen như mực khiến tôi phải căng mắt ra nhìn đường mà bước.

Tới nơi, tôi đưa tay chạm xuống mặt sông khẽ lầm rầm gọi tên Tiểu Bạch Nhi. Một ánh sáng bạc lóe lên, Tiểu Bạch Nhi nhảy ra ôm tôi tíu tít: "Tỷ tỷ, tỷ chịu về rồi sao? Cửu hoàng tử cứ bắt muội phải thả ngài ấy, còn dọa sẽ nướng muội."

Tôi bị nó ôm xém chút thì ngã, vội đưa tay khẽ vỗ về nó: "Được rồi, ta có việc cần muội giúp đây."

Tiểu Bạch Nhi tròn mắt nhìn tôi chờ đợi. Tôi thì thầm vào tai nó, bảo nó sáng mai mở khóa động thả Cửu Nhật ra, nói huynh ấy đến chỗ đá Hỏa Gương chờ tôi.

Nó gật đầu lia lịa, con bé này thật là đáng yêu, chỉ cần là việc tôi nhờ, nó chẳng bao giờ từ chối, thậm chí là tạo phản.