Năm Thứ Hai Sau Hôn Nhân

Chương 65: Hối hận không?

Gần như ngay khoảnh khắc đó.

Trình Ngôn Vũ đặt thực đơn xuống, đuổi theo ra ngoài.

Hành lang dài yên tĩnh thoải mái, tiếng giày cao gót của Lê Mạn vang lên trên mặt đất, Trình Ngôn Vũ đuổi kịp Lê Mạn, đến trước mặt cô ta, trực tiếp chặn đường cô ta.

Lê Mạn vừa đeo kính râm, nhìn Trình Ngôn Vũ, cô ta chỉ vào điện thoại, hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta, hồi lâu, anh ta nói: "Nếu chị không muốn đến thì nên nói ngay từ đầu, tại sao bây giờ mới nói, vừa rồi trong xe em đã nói với chị rồi mà? Vì muốn họ được yên tâm, chị cũng đã đồng ý."

Lê Mạn nhìn anh ta, vài giây sau cười nói: "Tôi hối hận rồi, được không? Từ lúc đồng ý với cậu thì đã hối hận rồi, tại sao cứ nhất quyết bắt tôi phải gặp ba mẹ cậu?"

Trình Ngôn Vũ lần đầu tiên nghiến răng nghiến lợi: “Chị hối hận, chị hối hận thì phải nói từ trước, sao không nói sớm hơn.”

Lê Mạn cười cười: “Bây giờ đã nói rồi đấy, cậu nghe không hiểu sao?"

"Nếu kết hôn với cậu, vậy thì đời này, đường tương lai của tôi, cuộc sống của tôi có thể có gì khởi sắc? Tại sao tôi phải đưa ra quyết định như vậy?" Lê Mạn khoanh tay, ánh mắt sau cặp kính râm sắc bén lạnh lùng.

Trình Ngôn Vũ không thể tin được nhìn cô ta. Hoặc nói đúng hơn là không dám tin, bởi vì anh ta đã sớm phát giác được điều gì đó.

Mà những lời này, Trịnh Quế Lệ và Trình Sơn ở phía sau cũng đã nghe thấy. Bức tường phòng ngự trong lòng Trịnh Quế Lệ vừa mới xây nên, cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận Lê Mạn và tôn trọng sự lựa chọn của con trai, bỗng chốc sụp đổ. Bà lao đến, nắm cánh tay Lê Mạn: “Cô đã không muốn kết hôn thì tại sao còn muốn dây dưa với con trai tôi, tại sao còn muốn phá hoại gia đình hạnh phúc ban đầu của nó."

"Cô nói đi, nói đi!"

Lê Mạn bất ngờ bị Trịnh Quế Lệ nắm chặt cổ tay, cô ta không thể cử động, quay đầu lại giãy giụa, cô ta cười lạnh nói: "Con trai bà nɠɵạı ŧìиɧ sao bà không nói nó, nó tự mình không kiềm chế được thì liên quan gì đến tôi."

"Tôi bảo cậu ta ly hôn sao? Tôi đâu có bắt phải ly hôn."

Cảm xúc yếu đuối của Trịnh Quế Lệ càng sụp đổ hơn, bà hận thù quay sang Trình Ngôn Vũ, nắm chặt lấy anh ta, nỗi đau và tuyệt vọng vì bị con trai "tiền trảm hậu tấu" ấy lại ập đến. Bà nhìn chằm chằm Trình Ngôn Vũ, nói: "Con tự xem đi, người con thích đấy. Con có lỗi với Ôn Dạng, con nɠɵạı ŧìиɧ, con đi đến ngày hôm nay, rốt cuộc con đã tìm một người như thế nào."

"Tại sao con lại phản bội gia đình, tại sao con lại phản bội Ôn Dạng, tại sao hả!"

Trình Ngôn Vũ bị mẹ nắm chặt cánh tay, tất cả những cảm xúc gồng mình lên cũng tan vỡ trong khoảnh khắc này. Anh ta không thể trả lời Trịnh Quế Lệ, anh ta chỉ có thể nắm chặt lấy tay bà.

"Xin lỗi, mẹ, con xin lỗi."

Anh ta cũng đã sớm không chịu đựng nổi nữa rồi.

Anh ta không còn lựa chọn nào khác, anh ta muốn tiến về phía trước, có biết bao nhiêu ánh đèn gia đình không thuộc về anh ta, anh ta cũng chỉ có thể tiếp tục bước tiếp. Anh ta cố gắng quay trở lại con đường đúng đắn, cố gắng nỗ lực để có lại một mái ấm.

Nhưng quá khó khăn.

Tiếng giày cao gót lướt qua bên cạnh họ, bóng dáng Lê Mạn nhanh ta chóng rời khỏi nhà hàng.

Trịnh Quế Lệ vừa khóc vừa nắm tay con trai.

Cảm xúc nghẹn khuất lại ập đến, nó không hề biến mất, nó chỉ bị cố gắng che giấu đi. Trình Sơn vội vàng đỡ bà, trên hành lang yên tĩnh lúc này có vài người thò đầu ra nhìn.

Trình Ngôn Vũ nghiến răng nghiến lợi cùng ba đưa Trịnh Quế Lệ rời đi, trở về khách sạn.

Những món ăn trong nhà hàng, tiền bao phòng, Vu Chiêm đi xử lý.

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

-

Trở về khách sạn, Trịnh Quế Lệ ngồi trên ghế sofa không ngừng rơi nước mắt, đây là biểu hiện điển hình của chứng trầm cảm mà bà từng mắc phải. Trình Sơn lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà, nửa năm nay vì tình trạng của Trịnh Quế Lệ, Trình Sơn cũng bị ảnh hưởng rất lớn, lông mày nhíu chặt. Lúc này ông vô cùng hối hận, ông nhìn Trình Ngôn Vũ, chỉ hận rèn sắt không thành thép, giọng nói lạnh nhạt: "Một người như vậy, còn để chúng ta gặp làm gì? Con không phải mới ra ngoài xã hội một hai ngày, bản chất của một người con còn chưa nhìn rõ sao?"

"Từ cái dáng vẻ cao ngạo khi vừa mới bước vào cửa, đã cho thấy cô ta không cùng một loại người với nhà chúng ta. Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là không có chút tự trọng nào."

Trình Ngôn Vũ cúi đầu.

Vài giây sau ngẩng đầu nhìn mẹ, anh ta từ ghế sofa đối diện chuyển sang bên này, nắm chặt tay Trịnh Quế Lệ, nói: "Mẹ, xin lỗi, con nóng lòng muốn mẹ yên tâm, muốn mẹ biết con vẫn luôn cố gắng, muốn mẹ biết con sẽ cố gắng sống tốt mỗi ngày, chứng minh sự lựa chọn của con dù đúng hay sai, con đều sẽ vững bước đi tiếp. Cô ấy trước đây không phải như vậy, cô ấy cũng rất dịu dàng... nhưng mà..."

Nói đến đây.

Giống như ảo ảnh dưới nước, nó hiện ra cho thấy trong nước không có trăng, chỉ có một giếng nước.

Trịnh Quế Lệ vừa khóc vừa nhìn con trai: "Hai bó hoa hồng hôm đó, cô ta có thật sự thích không?"

Tuy bà đang khóc, nhưng cảm xúc trong mắt rất rõ ràng. Trình Ngôn Vũ nhìn vào mắt mẹ, nghẹn lời. Trịnh Quế Lệ cười lạnh: "Cô ta chưa từng thích hai bó hoa hồng đó đúng không? Cũng giống như, cô ta chưa từng thích con."

"Trình Ngôn Vũ, mẹ hỏi con, con có hối hận không?"

Trình Ngôn Vũ im lặng nhìn khuôn mặt già nua của mẹ, anh ta không nói nên lời. Giao tiếp, trò chuyện là điều đơn giản nhất nhưng cũng phức tạp nhất trên thế giới này.

Từ lần gặp lại Lê Mạn ở quán bar, anh ta đã bị ma xui quỷ khiến ly hôn với Ôn Dạng, hai người tiến tới an ủi lẫn nhau. Anh ta nghĩ sẽ từ từ bắt đầu một cuộc sống mới, đổi một phương thức khác, nhưng lại phát hiện ra cách sống của người với người rất khác nhau. Lê Mạn không có thói quen chăm sóc gia đình, chú chó chăn cừu Đức là tình yêu duy nhất của cô ta, trong nhà thuê giúp việc theo giờ, dọn dẹp định kỳ.

Bất kể khi nào về nhà, phần lớn thời gian cô ta đều không có ở nhà, nếu không phải ở studio thì là đi dạo phố mua sắm trò chuyện uống rượu với bạn bè, lúc ở nhà thì nhiều nhất là ở trong phòng.

Hai người gần như không giao tiếp, sau này dần dần cô ta sẽ hỏi anh ta về cô tang việc, cùng đi ra ngoài mua sắm. Dần dần anh ta cũng theo thói quen thanh toán, mà mức tiêu xài của Lê Mạn anh ta vẫn có thể chi trả được.

Nhưng sự quan tâm ngầm của cô ta đối với công việc khiến anh ta có chút áp lực, anh có thể xử lý mọi việc việc một cách trôi chảy nhưng không thể bình tĩnh đối mặt với việc cô ta chỉ quan tâm đến công việc, không quan tâm đến cuộc sống của anh.

Còn hai bó hoa kia, cũng không phải là cái cớ cô ta không có hứng thú, cô ta cũng từng học cắm hoa.

Cô ta chỉ là... không quan tâm đến ba mẹ anh ta mà thôi.

Trình Ngôn Vũ vẫn im lặng.

Nước mắt Trịnh Quế Lệ gần như đã cạn.

Bà nói: "Lấy vợ phải lấy người hiền thục, câu nói này là của ngày xưa, bây giờ cũng có cấu trúc gia đình nam nội trợ nữ làm trụ cột kinh tế. Con cũng thấy nhà chú Lưu hàng xóm, vợ chú ấy làm trụ cột, chú ấy ở nhà chuyên tâm chăm con nhưng họ đều vì một gia đình mà cố gắng. Chỉ cần gia đình trọn vẹn, hạnh phúc, thì nhường nhịn nhau một chút cũng không sao."

"Nhưng con xem Lê Mạn này, cô ta là người như vậy sao?"

Trình Ngôn Vũ hiểu lời mẹ nói, anh ta không nói gì.

Trịnh Quế Lệ nhìn con trai: "Trình Ngôn Vũ, con đã từng nghĩ đến Ôn Dạng chưa?"

Khoảnh khắc đó, người đàn ông vẫn luôn im lặng, chỉ cúi đầu, khóe mắt bỗng đỏ hoe. Trình Ngôn Vũ né tránh ánh mắt, nhưng Trịnh Quế Lệ lại thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, không phải anh ta không nhớ đến, mà là nhớ đến cũng vô ích. Cô gái quen biết và yêu nhau từ thời đại học, tốt nghiệp liền kết hôn, xây dựng gia đình, cùng nhau nương tựa cố gắng suốt hai năm.

Yêu nhau năm năm, đều là mối tình đầu của nhau, từng thề non hẹn biển, những lời hứa hẹn của anh ta đều bị chính mình phá hủy chỉ vì một phút sai lầm. Hối hận, nhớ nhung, một khoảng thời gian rất lâu sau này mà mỗi lần nhớ tới đều như cực hình.

Nhưng anh ta biết, tất cả đều không thể quay lại.

"Trình Ngôn Vũ, mẹ phải nói con thế nào đây." Trịnh Quế Lệ vô cùng đau lòng, có những người vẫn luôn theo đuổi tình yêu đích thực, có những người lại vứt bỏ chân tình. Từ lúc Ôn Dạng bước chân vào nhà, bà đã yêu quý Ôn Dạng, cả đời bà chỉ có một đứa con trai, điều bà mong muốn hơn nữa là có một cô con gái tri kỷ, Ôn Dạng giống như là món quà ông trời ban tặng cho bà.

Không nói đến chuyện hoa cỏ, mẹ chồng nàng dâu ra ngoài cũng thường xuyên tay trong tay, chồng có tốt đến mấy, cũng không bằng có một cô con gái để trò chuyện, tâm sự.

Bà cố gắng thuyết phục bản thân, tôn trọng con trai, dù có tức giận thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Không cầu Lê Mạn giống như Ôn Dạng, chỉ cầu là một người phụ nữ tạm ổn, tôn trọng lẫn nhau, không gây phiền phức cho nhau là được. Nhưng sau lại phát hiện ra đó không phải là vấn đề có gây phiền phức hay không, mà là một hòn đá lạnh lùng cứng rắn.

"Đừng khóc nữa." Trình Sơn ôm vai vợ, nói: "Thu dọn đồ đạc, ngày mai về Nam An thôi."

Tuy Trình Sơn không đa sầu đa cảm như vợ, nhưng con người ta sẽ so sánh, lúc trước khi Ôn Dạng gặp họ là như thế nào. Lúc này ký ức quay trở lại, mới phát hiện ra đó là một tia sáng ấm áp.

Trịnh Quế Lệ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Trình Sơn nhìn đồng hồ, còn sớm, nói: "Hay là, chúng ta ra ngoài đi dạo?"

Trịnh Quế Lệ lắc đầu.

Bà cầm điện thoại.

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

-

Để đến xem hiện trường dưới chân núi Phượng Nguyên, đo đạc địa điểm, khảo sát các thứ đều cần phải đặt lịch hẹn trước. Dư Tình đặt hẹn vài lần, cuối cùng cũng hẹn thành công. Ôn Dạng sáng sớm đã thay đồ, cũng hiếm khi cô mặc quần dài, Phó Hành Chu trực tiếp đưa cô đến chân núi Phượng Nguyên. Chiếc xe hai chỗ màu đen dừng lại, Dư Tình cười tủm tỉm đứng đợi ở đằng xa.

Ánh nắng chói chang.

Ôn Dạng đội chiếc mũ mà Phó Hành Chu mua cho cô ở phố cổ hôm đó, vén tóc, nhìn anh: "Em xuống đây."

Phó Hành Chu nhìn cô hôm nay ăn mặc gọn gàng, chóp mũi, đôi môi và chiếc cằm bên dưới vành mũ đều vô cùng xinh đẹp, anh nói: "Lại đây."

Ôn Dạng nghiêng người về phía bảng điều khiển, ngẩng đầu lên.

Phó Hành Chu vén mũ, hôn lên môi cô.

Chiếc mũ là kiểu mũ tai bèo, khá mềm mại, vén lên một chút, lúc hôn nhau cũng rất có không khí lãng mạn. Có người đi ngang qua đầu xe, từ xa ngoái nhìn lại. Phó Hành Chu rời ra một chút, nhìn vào mắt cô: "Chú ý an toàn."

Môi Ôn Dạng đỏ mọng, cô gật đầu: "Vâng, anh lái xe cẩn thận."

"Được."

Anh chỉnh lại mũ cho cô.

Ôn Dạng cũng ấn ấn mũ xuống, mở cửa xe bước ra.

Dư Tình ôm máy tính và tài liệu chờ cô, thấy cô xuống xe liền cười tủm tỉm. Ôn Dạng kéo lại quai túi đeo vai, đi về phía cô ấy, chiếc xe màu đen phía sau chạy đi ngang qua. Dư Tình nhìn Ôn Dạng từ trên xuống dưới, ồ lên một tiếng: "Đẹp quá!"

Ôn Dạng cười khoác tay Dư Tình: "Cậu cũng đẹp mà."

Dư Tình cũng mặc quần dài, phối giữa quần jean với áo hở vai, Dư Tình chậc một tiếng: "Tớ thì thường xuyên mặc, cậu thì khác, cậu lâu lâu mới mặc quần dài một lần."

Ôn Dạng nói: "Vậy sau này tớ sẽ mặc nhiều hơn."

Dư Tình cười ha hả, véo má cô, "Thôi, cậu muốn mặc gì thì mặc."

Ôn Dạng cười tủm tỉm.

Hai người đến hiện trường, lần này Trần Xương cũng đến. Trần Xương mua hai chai nước cho họ, họ còn dẫn theo hai người nữa, tổng cộng năm người. Anh Trần Xương chủ yếu đến để đưa ra một số ý kiến cho Ôn Dạng và Dư Tình, dù sao thì nhà kính lớn như vậy, thiết kế và thi công là hai chuyện khác nhau, quan trọng nhất là phải làm sao vừa đẹp mắt vừa thiết thực.

Dư Tình cũng đội một chiếc mũ, ngẩng đầu nhìn ngọn núi và khoảng đất trống này.

Ôn Dạng đứng bên cạnh mở máy tính, nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy Dư Tình thật sự rất giỏi, cô ấy luôn rất tài năng.

Thời đại học.

Dư Tình thường xuyên đạt giải thưởng, tuy rằng phần lớn đều là do Lưu Ngu dẫn cô ấy đi tham gia, nhưng Ôn Dạng biết, người thiết kế chính vốn đều là Dư Tình.

Năm người ở núi Phượng Nguyên một ngày.

Khó khăn lắm mới hẹn được thời gian, đương nhiên là ở càng lâu càng tốt. Gần bảy giờ tối, năm người mới hoàn thành việc tổng hợp dữ liệu. Vì là nhà kính nên còn phải kết hợp với thời gian để thiết kế, sau này trong quá trình thiết kế có thể còn phải chạy đến đây nhiều lần nữa.

Trở về nội thành.

Ôn Dạng cùng mọi người đi ăn cơm. Ăn xong, Dư Tình về Nhã Các trước, còn cô phải đến Vân Xích thu dọn một số tài liệu. Phó Hành Chu tối nay cũng phải đi tiếp khách, chắc khoảng mười giờ mới về.

Vừa đến cửa tòa nhà, Ôn Dạng liền thấy một người phụ nữ trung niên đi xuống từ cầu vượt. Bà ngẩng đầu nhìn tòa nhà, Ôn Dạng chỉ liếc mắt một cái định thu hồi tầm mắt, thì đối phương đã nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, cũng nhìn rõ khuôn mặt của nhau.

Kia là Trịnh Quế Lệ, mẹ của Trình Ngôn Vũ.

Khoảnh khắc Trịnh Quế Lệ nhìn thấy Ôn Dạng, bà hơi kích động: "Ôn Dạng."

Giọng bà truyền đến khiến Ôn Dạng hoàn hồn, cô đáp lại: "Dì, dì đến Nam Thành rồi sao?"

Trịnh Quế Lệ gật đầu, bà bước về phía Ôn Dạng, bà cười nói: "Dì ra ngoài tản bộ, không biết từ lúc nào đã đi qua cầu vượt này, đây là tòa nhà COCO phải không?"

Ôn Dạng gật đầu.

Cô đã lâu không gặp Trịnh Quế Lệ, lúc này mới phát hiện bà đã già đi nhiều, đuôi mắt rũ xuống. Trước đây Trịnh Quế Lệ rất giản dị, bà thời trẻ rất xinh đẹp, lại thêm bầu bạn với hoa cỏ, cuộc sống an nhàn, tự nhiên có nét khí chất riêng. Nhưng lúc này tóc mai bà đã bạc trắng, nếp nhăn khóe mắt khi cười cũng sâu hơn nhiều. Ôn Dạng hỏi: "Dì đang ở đâu ạ?"

Trịnh Quế Lệ nhìn Ôn Dạng, rất muốn tiến lên nắm tay cô, nhưng vẫn kìm lại, bà nói: "Ở khách sạn Châu Tế."

Ôn Dạng khựng lại, nói: "Khách sạn Châu Tế cách đây một đoạn, chú đâu ạ? Sao hai người không đi cùng nhau?"

Trịnh Quế Lệ không ngờ gặp lại Ôn Dạng, cô vẫn dịu dàng như vậy chứ không phải nói lời lạnh nhạt hay quay đầu bỏ đi. Bà lại đỏ hoe mắt, nhỏ giọng nói: "Dì chỉ muốn tự mình ra ngoài đi dạo, không muốn họ đi theo."

Ôn Dạng thấy bà như vậy, liền lo lắng cho bà.

Cô từng hận Trình Ngôn Vũ nhưng chưa từng hận Trịnh Quế Lệ và Trình Sơn. Trước khi cuộc điện thoại đó kết thúc, những điều đọng lại trong tâm trí cô đều là những điều tốt đẹp của Trịnh Quế Lệ. Ôn Dạng nhìn đồng hồ, nói: "Đã bảy giờ rưỡi rồi, dì đã ăn cơm chưa ạ?"

Trịnh Quế Lệ nói: "Ăn rồi, ăn rồi."

Thực ra bà cũng không ăn gì nhiều, chỉ uống một bát súp.

Ôn Dạng yên tâm, cô nói: "Dì, dì muốn về lại khách sạn sao?"

Trịnh Quế Lệ nhìn cô, nói: "Dì muốn đi dạo, nếu cháu bận thì cứ đi làm việc đi, dì đi dạo quanh đây một lát."

Ôn Dạng gật đầu.

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Hay là thế này, dì đợi cháu ở đây một lát."

Trịnh Quế Lệ nhìn cô, hỏi: "Cháu muốn quay lại công ty sao?"

Ôn Dạng cười nói: "Đúng vậy ạ."

Cô bước lên bậc thang, vào quán cà phê, xin nhân viên phục vụ một cốc nước ấm rồi đậy nắp lại. Ôn Dạng cầm cốc nước đi ra, bước xuống bậc thang. Trịnh Quế Lệ vẫn đứng ở chỗ cũ, cô tiến lên đưa cốc nước cho bà: "Dì, đây là nước ấm, dì có thể uống khi đi dạo."

Trịnh Quế Lệ nhận lấy cốc nước. Đầu ngón tay nóng bỏng.

Trước đây khi đi dạo, bà đều mang theo cốc giữ nhiệt, Ôn Dạng vô thức nhớ một số thói quen của bà. Ôn Dạng đưa cốc nước cho bà xong, nói: "Vậy dì, cháu lên đây."

Trịnh Quế Lệ ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu.

Mà cách đó không xa, Trình Ngôn Vũ lái xe ra ngoài tìm Trịnh Quế Lệ, ở bến xe buýt, anh ta nhìn thấy cảnh này mà nắm chặt vô lăng, các khớp xương hiện lên rõ ràng, mắt lại đỏ hoe.