Cái blog này là trước kia lúc mới kết hôn khi còn ở nhà tổ cũ, cô ta vô tình phát hiện ra. Lúc đó, cô ta muốn hiểu rõ hơn về Phó Hành Chu nên đã cố ý đăng ký một tài khoản trên blog và theo dõi anh.
Sau đó, cô ta phát hiện ra đây chỉ là một tài khoản bỏ trống, những bức ảnh và bài viết được lưu lại đều là từ mười mấy năm trước, chủ yếu là những tác phẩm ảnh chụp.
Sau khi kết hôn, cô ta không hề phát hiện ra anh có sở thích chụp ảnh. Sau khi theo dõi tài khoản này một thời gian, cô ta không còn đăng nhập nữa. Nếu không phải tối nay blog có thông báo bài viết mới và cô ta tình cờ nhìn thấy, thì gần như cô ta đã quên mất nơi này.
Người ta thường nói rằng trực giác của phụ nữ rất nhạy bén.
Anh đã quay lại sử dụng blog này, và bức ảnh đầu tiên anh đăng tải chính là Ôn Dạng.
Khi một người đàn ông bắt đầu ghi lại hình ảnh của một người phụ nữ tức tình cảm đã dần sâu sắc. Người phụ nữ ấy nhất định đã để lại dấu ấn gì đó trong cuộc đời anh, đặc biệt là một người đàn ông như Phó Hành Chu.
Lê Mạn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ảnh.
Đang say giấc.
Phó Hành Chu đang dùng ánh mắt như thế nào để ngắm nhìn người phụ nữ trong lòng ấy?
-
Ôn Dạng ngủ rất say, chủ yếu là do tác dụng của thuốc. Phó Hành Chu kết thúc cuộc gọi, tháo tai nghe đặt lên bàn trà, rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô. Anh đứng dậy bế cô lên cùng với chiếc chăn mỏng, đi vào phòng ngủ chính.
Đặt cô lên giường, chiếc váy của Ôn Dạng xòe ra như những cánh hoa.
Vì không kịp tắm, cô vẫn mặc chiếc váy hôm nay, mặc dù rất đẹp nhưng không phù hợp để ngủ. Phó Hành Chu đứng dậy, vào phòng tắm lấy khăn mặt ấm ra, tiện thể lấy luôn một bộ đồ ngủ từ phòng thay đồ.
Anh cúi người lau mặt và cổ cho cô. Cô dụi đầu vào gối, khẽ gọi: "Phó Hành Chu."
Phó Hành Chu đáp: "Ừ?"
Ôn Dạng thì thầm: "Em không muốn tắm, em muốn ngủ tiếp."
"Ngủ đi." Anh nhẹ nhàng nói: “Cần thay váy, em có thể dậy được không?"
Ôn Dạng vừa gật đầu vừa lắc đầu, thấy vậy, Phó Hành Chu cũng không hỏi ý kiến cô nữa, chủ động cởi chiếc váy dài của cô ra. Trong cơn mê man, khi chiếc váy được cởi ra, cô vô thức ôm lấy cổ anh.
Đó là một hành động vô thức, yết hầu Phó Hành Chu chuyển động, anh cụp mắt nhìn cô.
Vài giây sau, anh cúi xuống hôn lên môi cô. Trong cơn mê man, cô cũng vô thức đáp lại anh, cả cơ thể trắng nõn nằm trong lòng bàn tay anh. Vị đắng trong miệng đã biến mất, chỉ còn lại vị ngọt dịu.
Một lúc lâu sau, tóc cô ướt đẫm mồ hôi, Phó Hành Chu mặc chiếc váy ngủ cho cô, lau mồ hôi trên cổ cô. Cô dụi đầu vào cổ anh.
Phó Hành Chu dỗ dành: "Ngày mai nhé."
Ôn Dạng thở hổn hển, khẽ ừ.
Phó Hành Chu sợ cô bị cảm nặng hơn, dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng sau khi vận động như vậy thì toàn thân cô sẽ đổ mồ hôi, đến lúc đó chắc chắn phải tắm.
Sau khi dỗ cô ngủ, Phó Hành Chu đứng dậy, cởi cúc áo sơ mi và đi vào phòng tắm. Mồ hôi chảy dọc trên cổ anh.
-
Sáng hôm sau.
Ôn Dạng tỉnh dậy trong vòng tay Phó Hành Chu, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, không nặng trĩu như trước. Nguyên nhân mà cô bị cảm mấy ngày liền chưa khỏi, chính là do thức đêm liên tục.
Cô dụi đầu vào lòng anh, Phó Hành Chu đang ngủ mơ màng, ôm chặt eo cô, khẽ hỏi: "Khỏe hơn chưa?"
Ôn Dạng gật đầu: "Hình như tốt hơn chút, mũi thông rồi."
Phó Hành Chu đưa tay vuốt mái tóc bết của cô: "Ngủ thêm một chút nữa đi, bây giờ còn sớm."
Ôn Dạng ừm một tiếng.
Cô lại ngủ thϊếp đi, Phó Hành Chu nhìn cô, thấy đồng hồ chỉ 5 giờ 30 phút sáng, anh đứng dậy đi rửa mặt. Điện thoại báo có thông báo mới.
Anh mở ra xem, thì ra là blog của anh có người truy cập.
Anh xem xét một lúc rồi thay đổi cài đặt quyền riêng tư của blog, chỉ cho phép bạn bè xem.
Sau khi rửa mặt xong, Phó Hành Chu đi tập thể dục. Trong phòng ngủ vẫn còn vương lại mùi hương nhè nhẹ của Ôn Dạng, phòng ngủ lạnh lẽo từ thuở ban đầu, bây giờ đã có không ít vật dụng của Ôn Dạng. Trên bàn cạnh cửa sổ có hai chiếc túi xách đến từ Paris, là quà của Khâu Phái tặng Ôn Dạng, Phó Hành Chu đã mang về trong chuyến đi này.
Ôn Dạng ngủ thêm hai tiếng nữa mới dậy, cô cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, cô vào phòng chứa quần áo lấy đồ rồi đi tắm rửa.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái. Cô mở cửa phòng đi tìm Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu đang ngồi trên sofa, đang video call với ai đó. Thấy cô đi ra, anh nói: "Cô ấy đã dậy rồi."
Ôn Dạng đi đến bên cạnh anh, nhìn vào màn hình điện thoại, cô thấy Khâu Phái đang ngồi trên ghế sofa. Cô khẽ cúi đầu chào: "Cháu chào bác."
Khâu Phái trang điểm rất đẹp, nhìn thấy Ôn Dạng thì cười rạng rỡ: "Ôn Dạng."
Ôn Dạng cũng cười: "Bác vẫn chưa ngủ ạ?"
Bây giờ ở Paris là một giờ sáng.
Khâu Phái cười nói: "Bác vừa mới từ công ty về. Cháu lại gần đây một chút, để bác xem xem."
Ôn Dạng tiến lại gần hơn, dựa vào lưng ghế. Hôm nay cô buộc tóc cao, sau gáy cài một chiếc nơ bướm, đôi mắt sáng ngời, trông rất xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng nói: "Bác nên đi ngủ sớm một chút ạ."
Khâu Phái cười nói: "Ừ, nói chuyện với cháu xong rồi sẽ ngủ."
"Sao cháu dậy sớm thế?" Khâu Phái hỏi: “Mới có tám giờ thôi."
Ôn Dạng tựa vào lưng ghế, có vẻ hơi lười biếng: "Tối qua cháu ngủ rất sớm."
Khâu Phái cười nói: "Ngủ sớm tốt mà."
"Vâng, bác cũng vậy ạ." Ôn Dạng đáp.
Khâu Phái đứng dậy đi tẩy trang, nói: "Vậy bác đi tẩy trang đây."
Vừa tẩy trang, bà vừa trò chuyện với Ôn Dạng. Ôn Dạng nhớ rằng bà mới ra xuất viện, chưa gì đã đi công ty. Sau khi tẩy trang, làn da của bà trông khá nhợt nhạt. Ôn Dạng liếc nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu bình tĩnh nói: "Bà ấy còn một số việc phải thu xếp."
Ôn Dạng gật đầu.
Khâu Phái vừa tẩy mắt vừa nói: "Ôn Dạng cháu đừng lo, ngày mai bác sẽ nghỉ ngơi rồi. Không trang điểm nhìn mặt trắng bệch, đến công ty chắc mọi người sợ mất."
Ôn Dạng ồ một tiếng, yên tâm hơn.
Hôm qua Phó Hành Chu còn nói Khâu Phái sẽ nghỉ ngơi, vậy mà hôm nay bà đã trang điểm.
Tẩy trang xong, Khâu Phái không thể thức lâu hơn được nữa, ngáp một cái, Ôn Dạng bảo bà đi ngủ sớm. Khâu Phái cười nói: "Được rồi, nghe lời Ôn Dạng."
Cúp máy, Phó Hành Chu đứng dậy, kéo Ôn Dạng đi ăn sáng. Ôn Dạng lẩm bẩm: "Em cảm thấy bác cũng không quá chăm sóc bản thân lắm."
Phó Hành Chu giải thích: "Chú Trần sẽ trông chừng bà ấy, còn một số công việc dang dở, bà ấy phải đến công ty để bàn giao trực tiếp lại mới tiện."
Ôn Dạng nghe xong thì hiểu.
Hai người ngồi xuống ăn sáng. Sau bữa sáng, Phó Hành Chu đưa Ôn Dạng đến studio thiết kế. Vừa bước vào, Ôn Dạng đã thấy Dư Tình đang chăm chú nhìn vào một trang web.
Ôn Dạng tiến lại gần nhìn, thì ra là cuộc thi thiết kế kiến trúc ở Nam Thành. Nam Thành dự định xây dựng một nhà kính trồng hoa dưới chân núi Phượng Nguyên, và cuộc thi này mở rộng cho tất cả các nhà thiết kế ở Nam Thành. Mặc dù giải thưởng không cao nhưng đối với các Studio thiết kế thì đây là một cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng.
Nam Thành vốn là thành phố hoa, nhà kính trồng hoa này sẽ là một kiến trúc mang tính biểu tượng mới của thành phố.
Ôn Dạng đặt máy tính xuống, hỏi: "Cậu có muốn tham gia không?"
Dư Tình giật mình, nhìn cô: "Cậu vào phòng không một tiếng động nào vậy."
Ôn Dạng cười nói: "Là cậu xem quá nhập tâm thôi."
Dư Tình buông bút, dựa lưng vào ghế, nói: "Tớ đang phân vân có nên tham gia hay không."
Ôn Dạng kéo ghế ngồi cạnh Dư Tình, nhìn vào màn hình: "Cậu muốn tham gia thì cứ tham gia đi, đây là một cơ hội tốt."
Dư Tình xoa xoa tóc: "Tớ đã lâu rồi không làm thiết kế kiểu này, kỹ năng của tớ chắc chắn sẽ không bằng những người khác."
Ôn Dạng nhìn cô: "Thật ra cũng không khó lắm đâu, nếu cậu sợ thì tớ sẽ cùng cậu tham gia."
Dư Tình quay đầu nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng cười.
Dư Tình véo má Ôn Dạng: "Vậy thì chúng ta cùng nhau tham gia nhé."
Ôn Dạng đồng ý.
Vài ngày sau, Dư Tình đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế nhà kính. Khi xem danh sách các thí sinh, Dư Tình phát hiện studio Vận Nhiễm cũng tham gia. Dư Tình lẩm bẩm: "Oan gia ngỡ hẹp."
Ôn Dạng đeo kính, nói: "Chúng ta cứ tham gia phần chúng ta, quan tâm họ làm chi."
"Đó là đương nhiên."
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
-
Lê Mạn ngồi ở một quán cà phê ngoài trời, lướt điện thoại, cố gắng truy cập vào blog của Phó Hành Chu nhưng không được. Cô ta thử nhiều lần nhưng vẫn không vào được. Lê Mạn ném điện thoại xuống bàn, hớp một ngụm cà phê.
Tần Mộc đeo kính râm, xách túi bước tới ngồi xuống, quạt tay: "Trời nóng quá, mới tháng Tư mà đã nóng như này rồi."
Lê Mạn nhìn cô ta: "Cậu mặc nhiều vào, sắp vào đông rồi."
Tần Mộc nhếch mép, cởϊ áσ khoác vắt lên lưng ghế: "Cái áo này tớ mua để chống nắng mùa hè đấy."
Lê Mạn uống cà phê, không nói gì.
Tần Mộc nhìn cô ta, cười nhạt: "Vừa rồi cậu có nhìn thấy gì không?"
Lê Mạn: "Cái gì?"
"Ba mẹ của sếp Trình nọ đến ở khách sạn năm sao đấy, ôi, còn mang theo cả hoa cỏ từ quê lên. Mấy món hoa cỏ đó còn dính đầy bùn đất, nhìn giống như từ nông thôn đến."
"Mấy món đó không phải mang đến cho cậu đấy chứ?"
Lê Mạn nhìn Tần Mộc, không có lên tiếng đáp lại.
Tần Mộc uống một ngụm cà phê, nói tiếp: "Tớ không muốn đâm chọt gì cậu đâu, nhưng hẳn cậu đều rõ, cậu phải mất bao lâu mới leo lên đến vị trí cao này. Cậu bây giờ, càng sống càng thụt lùi."
Lê Mạn buông ly xuống, nói: "Ban đầu cậu cũng không phải nói thế."
Tần Mộc ngước mắt, tay đỡ kính râm hạ xuống: "Chúng ta ở trong cái giới này, có lần một lần hai đều rất bình thường mà? Cũng phải to tát gì đâu?"
Lê Mạn mím môi.
Tần Mộc nhìn cô: "Trình Ngôn Vũ tuy tốt, có thể cho cậu tình yêu, nhưng ngoại trừ yêu thì anh ta cho cậu được những gì?"