Giờ phút này, bầu trời phủ đầy mây đen, lôi kiếp đang đến, nàng nhìn từng đợt thiên lôi đầu tiên giáng xuống đầu mình, cuối cùng cũng hiểu, Cố Thính Sương không yêu bản thân.
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ sau ba cú lôi kiếp, Kỳ Chỉ đã không trụ nổi nữa.
Trong hỗn độn, cũng không biết đã bao lâu rồi, thứ lôi kiếp này sẽ luôn nhắc nhở nàng biết nỗi đau mà bản thân đã phải chịu đựng, nỗi đau do thiên lôi bổ xuống gần như chạm đến linh hồn Kỳ Chỉ, máu thịt trong cơ thể ngay lập tức bị thiêu đốt.
Kỳ Chỉ cảm thấy cuộc đời của nàng chưa từng hứng chịu thứ gì đau đớn như vậy.
Tim đau, cơ thể đau, cả linh hồn cũng đau nữa.
Linh hồn Kỳ Chỉ lang thang thật lâu, cuối cùng vào một ngày, nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy một xà nhà xa lạ.
Nàng.... Vẫn còn sống?
Kỳ Chỉ nằm trên giường hoang mang một lúc, ủa gì vậy trời, pháp thuật của nàng rất yếu, theo lý mà nói, hưởng xong lôi kiếp là nàng phải ngủm rồi chứ!?
Vả lại Kỳ Chỉ cũng cảm nhận được linh hồn của mình đã lang thang trong thế gian rất lâu, nhưng tại sao... Nàng lại đột nhiên mở mắt ra được chứ?
Hmm, chắc lại gặp ác mộng nữa rồi.
Kỳ Chỉ nhắm mắt lại, quyết định nằm im chờ tỉnh khỏi giấc mộng này, nhưng ngay khi vừa khép mắt, đầu nàng đột nhiên đau nhói, cùng với đó, một số ký ức không thuộc về Kỷ Chỉ tuôn vào.
Nó lộn xộn, đau đớn.
Lúc sau, nàng lại mở mắt ra lần nữa.
Cái quái gì thế này...
Kỳ Chỉ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là một căn phòng rất sạch sẽ, tuy không đặt nhiều đồ nhưng vẫn có mấy thứ cơ bản như bàn ghế, bình phong, rồi chiếc giường chạm trỗ hoa văn nơi nàng đang nằm.
Nàng cầm lấy chiếc gương đồng ở đầu giường, nhìn khuôn mặt xa lạ phản hiếu trong gương, cuối cùng xác nhận mình thật sự đã chết, nhưng linh hồn lại đang trú ngụ trong cơ thể của một người khác.
Từ nhỏ, Kỳ Chỉ đã sợ ma, nghe mấy người ở quán trà kể chuyện mà sợ đến mức đêm không ngủ được.
Kết quả, giờ nàng đã trở thành ma thật rồi T_T
Mà chủ nhân của cơ thể này, ngày hôm qua đã thi triển cấm thuật, hy sinh linh hồn của chính mình, có lẽ do trùng hợp. Linh hồn Kỳ Chỉ thấy xác này không chủ, liền nhập vào làm tu hú chiếm tổ.
Kỳ Chỉ nhìn vào trong gương, khuôn mặt của Nguyên Thân rất trẻ trung, làn da trắng tuyết, thân hình gầy gò, mái tóc đen dài rối tung sau lưng, quầng mắt thâm đen hốc hác...
Kỳ Chỉ cố gắng cử động thử cơ thể này.
Hừm, pháp lực của Nguyên Thân khá giống với kiếp trước của nàng, có khi hai người còn tương đương với nhau luôn ấy.
Kỳ Chỉ đặt chiếc gương đồng xuống, nàng xỏ giày, thử đi quanh phòng, sau đó cũng nhận ra, bản thân có thể kiểm soát cơ thể này, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã từng thành ma, nàng cũng hơi sợ đấy.
"Cốc cốc cốc"
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, giọng nữ trong trẻo vang lên: "Tiểu thư, người dậy chưa? Đi rửa mặt thôi.”
Kỳ Chỉ sững người, Nguyên Thân của cơ thể này cũng tên là "Kỳ Chỉ", trùng hợp dữ ta.
"Dậy rồi." Nàng nói: "Vào đi."
"Két két" một tiếng, một cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bước vào phòng, nàng ấy liếc nhìn Kỳ Chỉ rồi lo lắng nói: "Tiểu thư, sao mắt người lại hiện quầng thâm thế kia, tối qua người ngủ không ngon sao ạ?"
Kỳ Chỉ thầm nghĩ, ta không những không ngủ ngon, mà còn mất mạng nữa kìa.
"Không sao." Nàng nhìn nha đầu đang cầm cái chậu kia, nói: "Ngươi đặt nó xuống đi, ta sẽ tự làm."
Cô nương nhỏ tuổi kia cũng không từ chối, sau khi để cái chậu xuống, nàng ấy lại đi thu dọn chăn nệm cho tiểu thư nhà mình.