Trên Độ Tiên đài, thiên lôi lóe sáng bên trong lớp mây đen dày đặc, bầu trời đột nhiên thay đổi, như thể đang báo trước thiên kiếp sắp tới.
Vừa tỉnh dậy, nàng đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Sấm sét cứ rầm rầm mãi thế, như một con dao, xé rách bầu trời làm hai.
"RẦM" một tiếng, thiên lôi đánh một cú xuống ngay trước mặt Kỳ Chỉ.
Nàng có thể ngửi thấy mùi khen khét trong không khí.
Đáng sợ quá.
Nhưng mà tại sao nàng lại ở đây?
Kỳ Chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh, nàng không nhớ nổi mình đã lết đến kiểu gì, tại sao bản thân lại không nhớ được những chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh chứ?
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."
Một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh Kỳ Ch, vừa quay đầu lại, nàng đã nhìn thấy một nam nhân mặc áo choàng màu xanh lam đứng cách mình không xa, lão ta khoảng độ năm mươi tuổi, theo sau là hai đệ tử cũng mặc áo choàng màu xanh lam.
"... Tông chủ Mặc Sinh?"
Kỳ Chỉ nhìn cau mày khó hiểu nhìn nam nhân: "Đây là đâu, ta, tại sao ta lại ở Độ Tiên đài?"
"Kỳ Chỉ." Tông chủ Mặc Sinh lạnh lùng nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Ba năm qua, ngươi và Cố Thính Sương kết thành đạo lữ, chính là để ngày hôm nay, thay nàng đỡ lôi kiếp.”
Độ... Lôi kiếp?
Kỳ Chỉ cảm thấy mình có thể nghe rõ từng chữ mà tông chủ Mặc Sinh nói, nhưng khi ghép lại với nhau, nàng lại không hiểu, tại sao bản thân phải thay Cố Thính Sương đỡ lôi kiếp chứ?
Vậy Cố Thính Sương sẽ phi thăng sao?
Nhưng tại sao nàng lại là người phải đỡ thay chứ?
Bị trói vào Độ Tiên đài, Kỳ Chỉ cảm thấy cơ thể mình dần khôi phục lại đôi chút, lại nghe thấy tông chủ Mặc Sinh nói: "Cơ thể của ngươi tương tự như Cố Thính Sương vậy, thế nên sau khi cả hai trở thành đạo lữ, ngươi có thể thay nàng đỡ lôi kiếp. Nếu không, ngươi nghĩ xem, tại sao Cố Thính Sương lại chịu thành thân với mình chứ, chẳng qua là nàng muốn lợi dụng cái cơ thể đặc biệt của ngươi thôi!”
Ý của lão ta là gì?
Lời này của tông chủ Mặc Sinh ý là... Từ đầu đến cuối, Kỷ Chỉ nàng bị lợi dụng, để giúp Cố Thính Sương đỡ lôi kiếp?!
Kỳ Chỉ đột nhiên hiểu ra, nàng hiểu tại sao cả hai sớm chiều ở chung ba năm, mà Cố Thính Sương luôn đối xử lạnh lùng với bản thân.
Lúc ấy Kỳ Chỉ còn nghe nói, người kia đã thích ai đó, nhưng khi ấy nàng ngu muội, nghĩ rằng bản thân có thể thay thế đường hình bóng kia trong lòng Cố Thính Sương, nghĩ rằng ngày nào đó, Cố Thính Sương sẽ quay đầu nhìn mình.
Không ngờ rằng...
Người kia chưa bao giờ quay đầu lại cả, Cố Thích Sương không thích nàng...
Ba năm ở chung sớm chiều, ba năm cùng giường cùng gối, tất cả đều là một vở kịch người kia dựng nên!
Thấy nàng dường như hiểu ra điều gì đó, tông chủ Mặc Sinh cười chế nhạo nói với Kỳ Chỉ: "Sau khi ngươi chết, ta sẽ giúp Cố Thính Sương lập một bài vị cho ngươi, dù gì ngươi là thê tử của nàng, còn thay nàng đỡ lôi kiếp..."
Kỷ Chỉ lắc đầu, nàng chết vì một nữ nhân, nhưng thứ nhận lại chỉ là thứ bài vị nhẹ tênh kia sao?!
"Ta không muốn!" Kỳ Chỉ nhìn tông chủ Mặc Sinh, giãy dụa với mớ xích sắt trên, gầm lên với gã: "Ta không muốn thay nàng đỡ lôi kiếp! Nàng không yêu ta, vậy tại sao ta phải đỡ thay cho nàng chứ! Cố Thính Sương! Từ đầu đến cuối, nàng đều gạt ta!"
Vì nụ cười năm đó, nàng lại có kết cục thê thảm vậy sao?
Kỳ Chỉ không hiểu, nàng chỉ thích Cố Thính Sương thôi mà, tại sao lại như vậy chứ!
Tông chủ Mặc Sinh phớt lờ những tiếng la hét cầu cứu của Kỳ Chỉ, phất áo rời khỏi Độ Tiên đài.