Anh Trai Vạn Người Ghét Trong Văn Đoàn Sủng Sống Lại Rồi!

Chương 22

"Vậy em đi giặt quần áo cho Quân Quân trước, mấy món đồ ăn vặt của Khổng Đức làm bẩn hết quần áo của em ấy, em ấy lại nôn đầy người khắp nơi nữa, bây giờ quần áo để thay cũng chẳng còn mấy bộ." Trình Gia Ức nhẹ giọng nói.

Dương Lạc Lạc gật đầu: "Anh cũng đi cùng, bận tới tận trưa, cảm thấy trên người hình như cũng có mùi rồi."

Phòng y tế yên tĩnh, Mạc Quân Bạch nằm trên giường có thể nghe rõ từ "nôn", hàng mi lại không khỏi run lên.

Có thể thấy là đang cố kìm nén cơn bực tức muốn chửi thề.

Trình Gia Ức hài lòng, thế nên liền không dây dưa nữa, xoay người rời đi.

Dương Lạc Lạc càng lười ở chung với hai người đáng ghét này.

Hai người chia nhau hành động.

Dương Lạc Lạc về phòng thay quần áo.

Trình Gia Ức thì chạy đến nhà bếp mượn nước rửa chén và baking soda trước.

Sau đó mới về ký túc xá ôm một chậu quần áo đến phòng giặt để giặt.

Thợ quay phim thấy thú vị, liền đi theo ghi hình.

*

Trình Gia Ức vừa vào phòng giặt liền thấy Dương Lạc Lạc đã ở đó, đang nhét quần áo bẩn vào máy giặt.

"Anh Lạc." Trình Gia Ức chào anh.

Dương Lạc Lạc nhìn cậu ôm một chậu quần áo lớn, chạy lon ton đến trông giống như một bé cún con ngậm quả bóng chạy về phía chủ, đáng yêu đến lạ.

"Nhiều thế này, đều phải giặt hết sao?" Dương Lạc Lạc nhíu mày.

"Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo quần áo của Quân Quân đều bị làm bẩn hết rồi."

Trình Gia Ức vừa nói vừa đặt chậu quần áo bẩn xuống chậu giặt.

Lúc này Dương Lạc Lạc mới phát hiện ra chậu đựng quần áo bẩn của cậu hóa ra là hai cái chồng lên nhau, một cái để quần áo bẩn, một cái dùng để giặt đồ.

"Em định giặt tay sao?!" Dương Lạc Lạc kinh ngạc.

"Vâng. Quần áo của Quân Quân đều không thể giặt máy, chỉ có thể giặt tay." Trình Gia Ức như thể đang khoe khoang, cầm lấy nước rửa chén và baking soda: "Em còn mượn được hai thứ này, dùng để loại bỏ vết dầu cay của đồ cay là hiệu quả nhất."

Dương Lạc Lạc nhìn vẻ mặt mau khen em đi của cậu, trong lòng vừa chua xót vừa đau lòng.

Đứa nhỏ này, rốt cuộc đã lớn lên như thế nào vậy!

Dương Lạc Lạc liếc nhìn máy quay, cố ý dẫn dắt Trình Gia Ức nói thêm.

Anh liền thuận thế nói: "Vết dầu cay rất khó giặt, dùng hai thứ này thật sự có thể giặt sạch sao?"

"Được chứ!" Trình Gia Ức như muốn chứng minh bản thân, lập tức cầm lấy một chiếc áo phông trắng dính vết dầu cay của Mạc Quân Bạch làm thử cho anh xem.

"Anh nhìn này, trước tiên bôi một ít nước rửa chén, sau đó rắc một ít baking soda. Vò xong rồi dùng nước ấm giặt sạch."

Trình Gia Ức mở vòi nước rồi điều chỉnh sang phía nước ấm, vừa giặt vừa cảm thán như chẳng có chuyện gì: "Trại hè của chúng ta tuyệt vời thật, có nước ấm dùng thoải mái. Trước đây ở nhà giặt quần áo đều không có nước ấm, mùa hè thì không sao, mùa đông đúng là khổ sở."

Dương Lạc Lạc nghe vậy, tâm trạng càng tệ hơn.

Nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng gượng, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Em thường xuyên giặt quần áo ở nhà sao? Mùa đông còn dùng nước lạnh giặt?"

"Vâng ạ." Trình Gia Ức vừa giặt quần áo vừa nói: "Mẹ nói, em là đàn ông, phải sớm tự lập, vì vậy từ tiểu học em đã giặt quần áo cho cả nhà rồi. Dù sao em ở nhà họ Mạc cũng là ăn không ở không, hẳn nên làm một số việc nhà."

Giọng điệu ấy tỏ vẻ là chuyện đương nhiên.

Giờ ngay cả biểu cảm Dương Lạc Lạc cũng không thể kiểm soát được nữa.

Cái gì cơ? Từ tiểu học đã giặt quần áo cho cả nhà?

Là kiểu bắt trẻ con giặt hết quần áo của cả nhà mà tôi đang nghĩ sao?

Việc này chắc chắn là để cho trẻ tự lập chứ không phải ngược đãi trẻ em hả?

Còn cái gì mà ở nhà họ Mạc ăn không ở không, ý là bà làm mẹ nhưng không không có nghĩa vụ nuôi dưỡng con trai à!

"Nhìn nè, sạch hơn nhiều rồi đúng không." Trình Gia Ức đắc ý cầm chiếc áo phông trắng lên cho Dương Lạc Lạc xem.

Vết dầu cay trên đó đã được làm sạch hết.

Dương Lạc Lạc nhìn thấy vẻ đắc ý của cậu chỉ cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng vẫn nói một cách khô khan: "Em giỏi lắm."

"Cũng tạm thôi à." Trình Gia Ức cười ngây ngô.

Cậu lấy điện thoại ra: "Em mở nhạc nhé, anh Lạc không phiền chứ?"

Dương Lạc Lạc nhìn thấy chiếc điện thoại cục gạch, mắt liền sáng lên, vội vàng nói: "Không phiền."

Anh hận không thể để Trình Gia Ức thể hiện sự hai mặt của mẹ cậu trước ống kính.

Đồng thời, thợ quay phim cũng phát hiện ra chiếc điện thoại đó là loại cục gạch, lập tức đẩy ống kính lên, cho chiếc điện thoại cục gạch một cảnh quay cận cảnh.

Dương Lạc Lạc còn cố ý dẫn dắt Trình Gia Ức nói lại việc mẹ cậu mua cho cậu điện thoại cục gạch là vì muốn tốt cho cậu lần nữa.

Lúc này, điện thoại của Trình Gia Ức đổ chuông, màn hình hiển thị "Mẹ yêu nhất".